Dịch:
Hàn Phong Vũ
Sau khi rời khỏi đồn cảnh sát, Giải Thuần Lai cũng không quay về trường học lên lớp, mà là tìm một quán internet ở gần đó, định lên mạng học chút phương pháp trừ quỷ, mặc kệ tới lúc đó có tác dụng hay không, ít nhất không có chỗ xấu.
- ---
Trong đồn cảnh sát, mấy người lấy cảnh viên mặt rộng kia dẫn đầu, đang tiến hành thảo luận manh mối Giải Thuần Lai cung cấp trước đó không lâu.
"Đầu tiên, gần đây án mất tích quả thực không ít, nói ít cũng có mười mấy vụ, mặc dù cấp trên thành lập tổ điều tra, đặc biệt điều tra vụ án này, nhưng trong quá khứ đã lâu như vậy vẫn không có bất kỳ thu hoạch gì.
Cho nên tôi cũng nghĩ, có phải có tồn tại một quỷ lầu hay gì đó thật hay không."
Nghe lời nói của cảnh viên mặt rộng, những cảnh viên khác lại nửa tin nửa ngờ đùa giỡn nói:
"Lão Lưu, anh còn rất tin chuyện quỷ thần kia sao?"
"Không phải vấn đề tôi tin hay không tin, là tôi cảm thấy hễ là có khả năng này, chuyện có trợ giúp cho phá án, chúng ta đều phải thử một lần.
Học sinh kia vốn không có lý do gì chạy tới nơi này chỉ kể nghiêm túc kể cho tôi nghe một chuyện ma quỷ.
Hơn nữa, người thấy quỷ lầu kia không chỉ có một mình cậu ta, còn có rất nhiều người."
Cảnh viên mặt rộng nói xong, ánh mắt lần nữa rơi xuống trên thân người có hơi mập mạp ngồi ở đầu trước nhất trong phòng hội nghị, không hề nghi ngờ, người này chính là lãnh đạo tối cao của nơi này.
"Thế này đi lão Lưu, trước khi làm rõ ràng là chuyện gì xảy ra, trước hết đừng báo lên trên, tránh cho cấp trên cảm thấy chúng ta đang làm trò cười, chuyện ma quỷ lộng hành cũng lấy ra đùa.
Vụ án này mặc dù có tổ chuyên án bên kia phụ trách, nhưng chúng ta cũng thuộc về một bên hợp tác, cho nên trước cứ xem xét dọc theo phương hướng này một chút.
Mọi người có ý kiến gì không?"
"Không có."
"Vậy cứ như vậy đi, lão Lưu, anh phụ trách sắp xếp."
Có thể nhìn ra, sở dĩ người đàn ông mập cho cảnh viên mặt rộng phụ trách điều tra chuyện này, cũng không phải thật sự tin tưởng chuyện ma quỷ gì gì kia, nhiều hơn chính là lo lắng từ tình cảm cá nhân, không muốn dập tắt tính tích cực của cảnh viên cấp dưới nòng cốt này.
Dù sao chuyện này do tổ chuyên án phía trên điều tra, bên này bọn họ hầu như không có áp lực, nên nếu thật sự tra được gì, thì chính là bọn họ lập công lớn, nếu không tra được cũng sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng gì.
Sau khi giao phó xong những thứ này, người đàn ông mập lại rời khỏi phòng hội nghị trước, cảnh viên mặt rộng gọi sáu người khác lại, sau đó phân chia nói:
"Trương Lương, một hồi nữa sẽ do một mình anh tiếp tục, anh xem trích xuất ra đoạn live stream mà người mất tích Trần Nhược Tường kia quay lại, một hồi nữa tôi muốn thấy nó.
Lý Bân, Khưu Kiệt, 8 giờ rưỡi tối hôm nay hai người các anh tới nằm vùng ở đường sơn Hà, đêm nay vất vả ngủ trong xe đi.
Hác Thiên, Cổ Lượng, một hồi nữa hai người các anh đi tới trường cao trung bên kia, tìm mấy học sinh xác nhận lại chuyện này một chút.
Còn tôi bên này đi gặp học sinh báo án kia và học sinh ở cùng cậu ta lúc quỷ lầu xuất hiện tối hôm qua.
Chúng ta chia nhau ra hành động."
Mặc dù không người nào bằng lòng chấp hành mệnh lệnh đột xuất này, đồng thời cảm giác nhiệm vụ còn rất căng, thế nhưng lão Lưu là người sở trưởng xem trọng, lại là lão đại ca trong số bọn họ, cho nên mặc kệ trong lòng nghĩ thế nào, biểu hiện ngoài mặt mấy người đều đồng ý rất dễ chịu.
- ---
Vì ngày mai là thời gian diễn ra sát hạch quản lý cấp cao, mặc dù Hạ Thiên Kỳ vẫn không có thông tin sát hạch cụ thể, nhưng nếu lúc đó Lương Nhược Vân đã nói rõ với hắn, vậy thì chắc chắn sẽ không xuất hiện vấn đề gì.
Luyện tập cường độ cao gần một tháng, khiến Hạ Thiên Kỳ bất kể là tinh thần hay thể xác đều có chút mệt mỏi, nên hôm nay hắn không hành hạ mình nữa, mà là thả lỏng cho mình một ngày nghỉ ngơi, tiện thể ra bên ngoài mua mấy bộ quần áo, và trái cây.
Triệu Tĩnh Thù còn trong sự kiện chưa trở về, nên Hạ Thiên Kỳ cũng không gọi ai, tự mình lái xe đi tới phố thương mại của thành phố Phước Bình.
Dừng xe trong một bãi đỗ xe thu lệ phí, đầu tiên là hắn đi tới quảng trường mua sắm, mua hai bộ âu phục nhẹ nhàng, lại mua mấy bộ đồ thể thao.
Bản thân Hạ Thiên Kỳ rất thích mặc đồ thể thao, có điều từ lúc bị một bạn học nữ trong trường đại học nói nhìn con nít, hắn lại bắt đầu mặc trang phục nhẹ nhàng không được tự nhiên.
Mới đầu còn rất không thành thói quen, cảm thấy xấu muốn chết, thế nhưng qua thời gian dài hắn lại cảm giác vẫn là loại âu phục thoải mái này tương đối đẹp trai hơn một chút.
Bây giờ vì có tập đoàn tài chính Minh Phủ này hỗ trợ, cho nên hắn mua đồ hoàn toàn không nhìn giá, theo Triệu Tĩnh Thù đi dạo trung tâm thương mại vài lần, chỗ đi vào đều là cửa hàng xa xỉ phẩm, mỗi bộ quần áo đều trên dưới hai vạn, đắt tiền hơn thậm chí có thể lên tới hơn chục vạn.
Hắn từng có tính toán đơn giản, mỗi một lần sự kiện hắn đều phải mang theo hai bộ quần áo, sau khi sự kiện kết thúc, hai bộ quần áo này cũng không cách nào mặc được nữa. Dù sao bất kể là quỷ hóa đơn thuần, hay lệ quỷ hóa đều rất phí quần áo, đồng thời hắn còn không mua loại y phục rất rộng kia, nên một tháng phải mua quần áo ít nhất một lần.
Một lần mua hai ba bộ tính là ít, thông thường đều là năm sáu bộ.
Vì hắn thường xuyên đến, nên nhân viên của cửa hàng cao cấp đều biết hắn, gặp mặt đã gọi hắn ông chủ Hạ, lại thêm wechat của hắn, thêm vào đủ các loại ưu đãi ở đây.
Trước khi đi, Hạ Thiên Kỳ nghĩ tới mình mua không ít quần áo, thế nhưng không mua thắt lưng, do dự một chút lại quay lại cửa hàng.
Thấy Hạ Thiên Kỳ đi mà quay lại, nhân viên dáng người cao gầy tức khắc mang vẻ mặt nịnh nọt đi tới đón:
"Sao vậy ông chủ Hạ, có phải làm rơi vật gì ở nơi này không?"
"Tôi muốn chọn một cái thắt lưng, cũng không thể sau này mặc quần cứ kéo quần lên mà đi."
Hạ Thiên Kỳ cười ha hả nói xong, lại tự mình đi vào trong cửa hiệu, bắt đầu chọn ở khu thắt lưng.
Nhân viên bán hàng kia biết Hạ Thiên Kỳ ghét có người đứng bên cạnh giới thiệu, cũng hoàn toàn không thiếu tiền, nên cô ta chỉ theo bên cạnh, không ngừng nhìn trộm Hạ Thiên Kỳ.
Hạ Thiên Kỳ thân cao gần một thước chín, vai rộng eo nhỏ, trải qua luyện tập cường độ cao trong một năm này, vóc người của hắn không thua gì mấy nam minh tinh trong các bộ phim trên màn ảnh kia.
Cộng thêm dáng vẻ bản thân cũng tương đối khôi ngô, nên với nhân viên phục vụ mà nói, đây là chuẩn mực cao phú soái hấp dẫn người nhất.
Chỉ là lúc bình thường đều có Lãnh Nguyệt bên cạnh, nên mới không có bao nhiêu người chú ý tới hắn.
"Ông chủ Hạ, dáng người này của anh thật quá đẹp, ngay cả tôi cũng có chút hâm mộ, anh luyện thế nào?"
"Đánh nhau với người khác luyện ra được."
Hạ Thiên Kỳ chọn xong một cái thắt lưng, có điều vừa muốn đeo thử lên eo, nữ nhân viên lại vội vàng nói:
"Tôi giúp anh đeo lên."
Nữ nhân viên cửa hàng ngồi xổm người xuống, phong cảnh dưới váy ngắn như ẩn như hiện, cái cảnh hắn đứng thẳng, nữ nhân viên cửa hàng nửa ngồi xổm trước người của hắn, loại tư thế này không khỏi khiến hắn lúng túng.
"Tôi cảm thấy cô không nên làm nhân viên bán hàng ở nơi này mới đúng, chiều cao và nhan sắc thế này đủ để làm người mẫu rồi."
Nữ nhân viên cửa hàng cũng rất cao, chừng một thước tám, mang giày cao gót hầu như không kém bao nhiêu so với Hạ Thiên Kỳ, tránh cho xấu hổ trước mắt, nên hắn buộc lòng phải tìm đề tài hỏi.
"Trước kia tôi chính là người mẫu, có điều cảm thấy không thích hợp với tôi, với loại bình thường như tôi mà nói, thật ra tiền lương ở nơi này vẫn đủ để dùng. Vì nơi này bán toàn là hàng xa xỉ cao cấp, chỉ cần không phung phí, chi tiêu bình thường cũng không có vấn đề."
"A, thì ra là như vậy."
Hạ Thiên Kỳ gật đầu chợt hiểu, lúc này thắt lưng cũng mang xong, hắn đi tới trước kính nhìn một chút, sau đó lấy một cái thẻ tín dụng trong bóp tiền, đưa cho nhân viên phục vụ rất tiêu sái:
"Lấy kiểu dáng này đi, tôi muốn lấy hai cái."