Dịch:
Hàn Phong Vũ | Anh Túc team
Cửa chính canteen đang đóng chặt, canteen vốn là đèn đuốc sáng choang, lúc này đã không thấy chút ánh sáng nào.
Trong bóng tối đưa tay không thấy năm ngón, thỉnh thoảng vọng tới nhiều tiếng của vật thể bị đá phải, âm vang di động nghe vào như có một đám người đang tìm kiếm gì đó trong canteen.
Trong lỗ thông hơi trên canteen, Mộc Tử Hi, Lãnh Nguyệt và nữ sinh kia đang núp bên trong.
Thân thể nữ sinh không ngừng run lên lập cập, nếu không phải do Mộc Tử Hi kéo cô ta ôm vào lòng, sợ là cô ta đã sớm vì sợ hãi mà phát ra âm thanh.
Ngay từ 5 phút trước, những học sinh và giáo viên vốn đã chết trong phòng ăn kia, bọn họ lần lượt sống lại biến thành quỷ vật.
Bọn họ sống lại hoàn toàn không có bất kỳ dấu hiệu nào, khi Lãnh Nguyệt phát hiện, mấy thứ quỷ này đã bắt đầu lắc lư tìm kiếm trong canteen như bị mù.
Rất nhanh sau đó, ánh đèn trong canteen lại đột nhiên tắt mất.
Mộc Tử Hi bịt miệng nữ sinh, ôm nữ sinh vào lòng, cùng Lãnh Nguyệt dán lưng vào tường di chuyển về phía cửa sau canteen theo trí nhớ của bọn họ.
Trong quá trình bọn họ nín thở lắng nghe động tĩnh đến từ bốn phía, nhưng cho dù như vậy, bọn họ vẫn gặp phải hai con quỷ vật.
Bất đắc dĩ, bọn họ phải mở đèn pin trên đồng hồ vinh dự, dù sao bọn họ đã bại lộ, nếu cứ lần mò như bây giờ, chẳng bằng làm ra chút ánh sáng, để bọn họ biết quỷ vật nào ở nơi nào, bọn họ cần phải chạy đi đâu cũng tốt.
Số lượng quỷ vật rất nhiều, nhưng may mắn là bọn chúng hoàn toàn không thấy bọn họ, đám quỷ vật này là một đám mù trắng mắt, đơn giản chỉ biết lắc lư trong canteen, móng vuốt bén nhọn thỉnh thoảng sẽ cào bốn phía, nếu bị nắm được, có lẽ khó tránh để lại lỗ máu trên người.
Sau khi vòng quanh một hồi với đám quỷ vật trong canteen, ba người Lãnh Nguyệt lại phát hiện cái lỗ thông hơi này, lỗ thông hơi nằm ở vị trí rất cao, cho nên cũng không phải sợ đám quỷ vật kia tìm tới nơi, đợi ở phía trên vô cùng an toàn.
Cứ như vậy, ba người Lãnh Nguyệt mất một phen khí lực leo đến phía trên, sau khi lên đến nơi, vì đề phòng ngoài ý muốn nên bọn họ tắt đèn pin trên đồng hồ vinh dự đi, ba người yên tĩnh núp trong lỗ thông hơi, tận khả năng tiêu hao một ít thời gian.
Nhưng kế hoạch cũng đuổi không kịp thay đổi nhanh, ngay khi Mộc Tử Hi cho là trốn ở đây tương đối an toàn, thì một đôi mắt màu đỏ máu đột nhiên hiện ra phía dưới bọn họ.
Đôi mắt này vẫn luôn chớp ở vị trí bọn họ ẩn mình, một cổ khí tức tử vong tràn từ dưới lên.
Mặc dù thấy đôi mắt màu máu này, nhưng bọn họ cũng không xác định có phải con quỷ vật kia thật sự phát hiện bọn họ hay không, lại nói thêm, lỗ thông hơi phía sau bọn họ rất hẹp, hoàn toàn không cách nào trốn vào bên trong, còn như nhảy xuống, vậy càng không thể làm.
Tim Mộc Tử Hi bất an nhảy mạnh, mồ hôi lạnh không ngừng trượt xuống theo gò má của hắn, mặc dù đã không ngừng cầu nguyện đôi mắt màu máu kia không phát hiện bọn họ, thế nhưng sự thật gay go vẫn xảy ra.
Lại nghe phía dưới đột nhiên vang lên tiếng quỷ kêu kinh khủng, một cái chớp mắt tiếp theo, bất kể là Lãnh Nguyệt hay Mộc Tử Hi, đều cảm giác được một luồng gió lạnh đập thẳng vào mặt.
"Chúng ta bị phát hiện!"
Mộc Tử Hi lo lắng quát to một tiếng, tiếp theo cũng không quản nhiều như vậy, ôm nữ sinh trong lòng cùng Lãnh Nguyệt chia ra hai hướng nhảy xuống.
Nhưng vì chưa mở đèn pin của đồng hồ vinh dự, nên hoàn toàn không thấy rõ phía dưới có cái gì, Mộc Tử Hi vừa mới nhảy xuống, thân thể đột nhiên xui xẻo rơi vào trên ghế, dẫn tới mắt cá chân suýt nữa bị vặn gãy.
Còn tình hình Lãnh Nguyệt bên kia càng không lạc quan, bên này anh ta vừa mới nhảy xuống, trong bóng tối, lại thấy đôi mắt màu máu kia di chuyển tới phía anh ta cực nhanh, ngay trong lúc không biết làm gì, Lãnh Nguyệt buộc lòng phải lần nữa mở đèn pin của đồng hồ vinh dự.
Trong nháy mắt đèn pin sáng lên, đập vào tầm mắt Lãnh Nguyệt là một con cương thi cả người mọc đầy lông đen, trên mặt giăng đầy sẹo như bị nứt nẻ.
Lãnh Nguyệt thấy là một con cương thi quỷ, anh ta đang bị đẩy vào góc chết phía sau, lại kiên trì một cước đá vào mặt con cương thi kia.
Kết quả một cước nặng này của anh ta vừa mới đưa đến phân nữa, hai cái móng nhọn của cương thi lại một trái một phải đâm vào thân thể anh ta, tốc độ nhanh đến mức khó tưởng tượng nổi.
"A!"
Lãnh Nguyệt há miệng phun ra một ngụm máu, ý thức bắt đầu mơ hồ.
"Lãnh Nguyệt!"
Nghe tiếng hét thảm vọng tới từ bên Lãnh Nguyệt, Mộc Tử Hi mượn ánh sáng trên đồng hồ vinh dự của Lãnh Nguyệt nhìn lại. Thấy Lãnh Nguyệt bị thương, hắn do dự một chút, rồi cũng không để ý tới nữ sinh kia, vội vàng thuận tay cầm một cái ghé thép bên cạnh lên, lảo đảo đập con cương thi kia.
Cương thi vừa mới muốn cắn đầu Lãnh Nguyệt, lại bị Mộc Tử Hi đập kêu một tiếng đau nhức, lần này xem như hoàn toàn chọc điên nó.
Nhìn thoáng qua Lãnh Nguyệt đã rơi vào hôn mê, vừa liếc nhìn cương thi trước mắt, lúc này Mộc Tử Hi hốt hoảng lấy ra hai chai nước thuốc thuật pháp trong l*иg ngực, sau đó dù muốn dù không cũng phải xoay người bỏ chạy.
Uống nước thuốc khôi phục, lại uống nước thuốc gia tăng tốc độ, Mộc Tử Hi lại bắt đầu kéo theo một đám cương thi lượn trọn một vòng quanh canteen.
Nhưng những cương thi khác trái lại dễ đối phó, nhưng con cương thi mắt đỏ kia thì lại cực kỳ khó chơi, đồng thời tốc độ một chút cũng không chậm, ôm trọn một vòng quanh phòng ăn, Mộc Tử Hi lại tìm đúng cơ hội lần nữa chạy tới bên cạnh Lãnh Nguyệt.
Lãnh Nguyệt bị cương thi kia thương tổn tới tim, lúc này đã là thở ra thì nhiều hít vào thì ít, Mộc Tử Hi vội vàng lấy nước thuốc khôi phục thương thế, cưỡng ép đổ vào miệng Lãnh Nguyệt.
Nhưng vì quá trình này tiêu hao ít thời gian, nên khi hắn làm xong chuyện này, hắn và Lãnh Nguyệt hoàn toàn bị đám quỷ vật trong canteen bao vây.
"Má nó!"
Mộc Tử Hi không cam lòng mắng một câu, mà Lãnh Nguyệt sau khi uống nước thuốc khôi phục, thân thể cũng dần dần khôi phục tri giác.
Nhưng dù vậy vẫn không cách nào thay đổi tình cảnh tuyệt vọng, rằng bọn họ đã hoàn toàn bị quỷ vật bao vây.
Tốc độ đánh tới của cương thi mắt máu cực nhanh, hai móng vuốt sắc bén mang theo sóng âm đâm rách không khí khiến Mộc Tử Hi tuyệt vọng chờ đợi lưỡi hái tử thần rơi xuống.
Có điều đúng lúc này, lại nghe cửa chính canteen đột nhiên phát ra một tiếng "ầm".
Cùng lúc đó, quỷ trảo của cương thi mắt đỏ đã rơi xuống Mộc Tử Hi đang tuyệt vọng, và Lãnh Nguyệt vẫn chưa hoàn toàn khôi phục.
Bất kể là Mộc Tử Hi hay Lãnh Nguyệt đều cảm thấy lần này mình chết chắc rồi, nhưng trong nháy mắt khi quỷ trảo của cương thi mắt đỏ rơi xuống chỗ bọn họ, lại thấy rất nhiều đám quỷ vật bao gồm cả cương thi mắt đỏ kia bên trong, đều bị va chạm bay ra ngoài như có người đang chơi bowling.
Một cánh tay quỷ vô cùng đáng sợ tản ra quỷ khí yếu ớt, đang ghim con cương thi mắt đỏ kia trên tường như thịt xiên.
"Nói thử chút xem, phải làm sao cảm ơn ân nhân cứu mạng của các người? Kêu một tiếng ba ba Hạ Thiên Kỳ không quá phận chứ?"
Hạ Thiên Kỳ mở đèn pin trên đồng hồ vinh dự lên, tiếp theo chiếu Lãnh Nguyệt và Mộc Tử Hi đang tê liệt ngã xuống bên tường. Mặt bọn họ ngây ngô như khúc gỗ, trên mặt Hạ Thiên Kỳ lộ ra chút vui vẻ.
"Cậu tới... Thật là quá đúng lúc..."
"Cảm động thì lát nữa rồi nói, dìu Lãnh Nguyệt tránh đi một bên, chuyện còn lại giao cho tôi xử lý."
Hạ Thiên Kỳ tự tin nói xong, lại thử há miệng ra, tiếp theo mở rộng miệng ra, một ngụm nuốt rất nhiều quỷ vật bao gồm cả con cương thi mắt đỏ kia.