Ác Linh Quốc Gia

Quyển 18 - Chương 47: Không có biện pháp

Dịch:

Hàn Phong Vũ | Anh Túc team

Dựa theo cách nói của Mộc Tử Hi, mấy người bọn họ đều là do quản lý mới kia tìm được, lại nói tiếp cách thức tìm người của quản lý mới này rất đơn giản lỗ mãng, chính là đơn thuần đi hỏi lần lược từng khối lớp một.

Lúc tìm được Mộc Tử Hi, Mộc Tử Hi vốn không muốn thừa nhận, thế nhưng suy nghĩ một chút cảm thấy dưới tình hình lúc này, nếu không tồn tại tình huống quỷ vật trà trộn vào bọn họ, vậy thì cũng không cần phải ẩn núp thêm nữa, vì vậy lập tức thừa nhận thân phận của mình.

Còn như Lãnh Nguyệt là do Mộc Tử Hi kéo tới, không để cho quản lý mới kia tiếp tục phí hơi sức đi tìm nữa.

Nghe được là Mộc Tử Hi chủ động thừa nhận thân phận, Hạ Thiên Kỳ nhìn Mộc Tử Hi một cái có chút không giải thích được, Mộc Tử Hi cũng không nói gì, chỉ đưa bộ mặt thiếu đòn về phía hắn cười một cái, xem chừng cũng không có ý đồ gì tốt đẹp, đang đánh cái chủ ý quái quỷ gì đó.

Hạ Thiên Kỳ trầm mặc suy nghĩ một chút, cảm thấy Mộc Tử Hi này rất có thể muốn mượn lần này xem xét trong số quản lý tham gia sự kiện lần này có bao nhiêu người còn sống, còn nữa, có thể là cảm thấy theo thời hạn hai ngày phong tỏa sắp tới, có thể lời nguyền sẽ bộc phát ra thế tấn công mạnh nhất, có nhiều loại người kinh nghiệm phong phú này như bọn họ ở đây, dù sao cũng không phải chuyện xấu.

Năm người tới một góc khuất của canteen, hai bên đều nói đại khái một chút về cảnh ngộ đêm qua.

Gặp phải đủ loại cảnh ngộ, nhưng trừ quản lý mới chưa từng lọt vào tấn công của quỷ vật kia, những người khác, ít nhiều gì đều gặp phải một lần tấn công.

Sau khi người mới kia giới thiệu, bọn người Hạ Thiên Kỳ mới biết tên của hắn, tên là Hoàng Thắng Khôn, vừa mới tấn chức lên quản lý chưa tới một tháng.

Có điều trước khi chưa bị mất pháp lực, hắn cũng là một quản lý có thực lực cấp lệ quỷ, là một trong số không nhiều quản lý dựa vào tham gia chấp hành sự kiện công ty ủy nhiệm xuống, từng bước từng bước lăn lộn tới bây giờ.

Mặc dù vừa mới tấn chức quản lý chưa được một tháng, thế nhưng thời gian hắn gia nhập Minh Phủ cũng chỉ kế dưới Từ Thiên Hoa. Sở dĩ chậm chạp không trưởng thành, không gặp cơ hội tốt như bọn người Hạ Thiên Kỳ là một mặt, làm việc nhìn trước ngó sau, do do dự dự cũng là một nguyên nhân lớn.

Đến ngay cả lúc nói chuyện cũng từ từ chầm chậm, Hạ Thiên Kỳ thật sự nghi ngờ người như Hoàng Thắng Khôn này, đến cuối cùng là làm sao sống đến bây giờ.

Mặc dù lần này bọn họ tham gia sự kiện đoàn thể lần này là sáu người, thế nhưng người không biết tung tích kia, cho dù ai cũng không đề cập tới nửa câu, hoặc là nói, vốn không có người nào quan tâm người kia rốt cuộc sống hay chết.

"Thời gian còn lại không còn nhiều, trong một đoạn thời gian sau này, tấn công của lời nguyền nhất định sẽ càng ngày càng táo tợn hơn."

Hoàng Thắng Khôn nhìn mọi người một cái, sau đó có chút không đủ hơi sức nói.

"Cái này không cần anh nói chúng tôi đều biết, lúc này Lương Nhược Vân có thể thoát khốn trước khi thời gian hạn định tới hay không còn khó nói, lời nguyền lại không thể giải, nên chuyện chúng ta có thể làm chỉ là cố gắng giữ được cái mạng, trừ cái đó ra cũng chỉ còn lại có cầu nguyện Lương Nhược Vân nhanh chóng quay về đại sát tứ phương."

Mộc Tử Hi nhìn Hoàng Thắng Khôn một cái, vì cũng không quen thuộc với Hoàng Thắng Khôn, cho nên giọng của Mộc Tử Hi có vẻ rất cuồng ngạo, điều này cũng khiến Hoàng Thắng Khôn nhìn qua ít nhiều gì có chút khó chịu.

Mộc Tử Hi vốn là một giang hồ lãng tử, suy cho cùng trong Minh Phủ anh ta cũng có biệt hiệu Mộc thiếu, chỉ là loại cuồng ngạo này của hắn không hể biểu hiện ra ở chỗ Hạ Thiên Kỳ, nếu không thì hắn và Hạ Thiên Kỳ cũng không thể nào có mối quan hệ tốt như hiện tại thế này.

"Nên tôi mới bí quá hóa liều tìm được các người, nhưng không phải để cãi nhau, hoặc là so đo chỉ số IQ, tôi chỉ muốn mấy người chúng ta có thể cùng nhau trao đổi thật tốt một chút, hy vọng có thể nghỉ ra một biện pháp tốt với mọi người chúng ta."

Lời của Hoàng Thắng Khôn rất rõ ràng là nói cho Mộc Tử Hi nghe, hắn không quản vị trí của Mộc Tử Hi trong đệ tam Minh Phủ thế nào, mặc dù hắn thuộc về người mới trong cấp quản lý, thế nhưng tất cả mọi người đều thuộc về cùng một cấp, cũng chưa nói tới ai sợ ai.

Nghe lời châm chọc của Hoàng Thắng Khôn, Mộc Tử Hi cười hắc hắc phớt lờ, tiện đà gật đầu vèo một cái, trà lời lại:

"Được đấy quản lý Hoàng, vậy với anh mà nói chúng ta nên làm thế nào đây?"

"Cũng vì không biết, nên tôi mới tìm đến các người."

Hoàng Thắng Khôn đã có chút không nhịn được.

"Bây giờ chúng ta đều mất đi năng lực của mình, ngoài chạy ra chúng ta không còn biện pháp nào khác, hiện tại thứ duy nhất có thể dựa vào chính là khả năng quan sát, cùng với khả năng nhận biết nguy hiểm của chúng ta không giống người bình thường.

Dĩ nhiên, còn có kinh nghiệm tìm sinh trong tử vô số lần của chúng ta."

Lúc này Từ Thiên Hoa cố ý mở miệng, dời hết sức chú ý của Mộc Từ Hi và Hoàng Thắng Khôn về phía hắn.

"Thông qua một ngày quan sát, tôi cảm thấy lời nguyền sẽ không đặc biệt đi tìm một người nào đó trong chúng ta, hoặc là nói sẽ nghĩ biện pháp bắt được chúng ta từ trong số học sinh.

Tôi cảm thấy mục đích của lời nguyền này, chính là muốn gϊếŧ sạch toàn bộ người trong trường học.

Mà trong đoạn thời gian trước, đều là giai đoạn mang tính bùng phát của lời nguyền, ban ngày trái lại không tồi, nhưng khi đến ban đêm thì sẽ càng ngày càng táo tợn hơn. Mà hôm nay thời gian trôi qua quá trưa rồi, mấy người chúng ta đều không gặp chuyện gì, cho nên đã có thể tiên đoán được, buổi tối sẽ xảy ra cái gì.

Trước mắt, vì nhân số học sinh rất nhiều, chúng ta hoàn toàn có thể dựa vào vận may tránh thoát tấn công của lời nguyền, trừ phi vận may rất kém, nếu không thì không có khả năng trong nhiều học sinh như vậy, lời nguyên lại vừa vặn tấn công được chúng ta.

Thế nhưng tối hôm nay, điều kiện tiên quyết là học sinh giảm bớt phân nửa, thậm chí nhiều hơn, chúng ta dùng cái loại đường lối cổ xưa này nữa chắc là sẽ không còn tác dụng."

Từ Thiên Hoa phân tích lại một lần tình cảnh lúc này của bọn họ, trên thực tế đám người Hạ Thiên Kỳ cũng cực kỳ tán thành lời của Từ Thiên Hoa, hiện tại đối diện bọn họ chính là loại cục diện gay go này.

Không có bia đỡ đạn, bọn họ không thể nào ỷ lại học sinh làm người chết thay cho bọn họ, cho nên làm sao tránh thoát tấn công của lời nguyền trên mức độ nhất, chính là đầu đề mà hiện tại bọn họ nhất định phải giải quyết.

Từ Thiên Hoa nói xong, không biết Hoàng Thắng Khôn thật sự cảm thấy Từ Thiên Hoa có biện pháp, hay là muốn chủ động lấy lòng, lúc này lại nghe hắn gật đầu phụ họa nói:

"Quản lý Từ là tiền bối của mấy người chúng tôi, kinh nghiệm trên giải quyết là tôi không cách nào sánh được."

"Kinh nghiệm dĩ nhiên hữu dụng, nhưng không phải lúc nào cũng linh."

Từ Thiên Hoa hoàn toàn không nhận một bộ kia của Hoàng Thắng Khôn, hắn và Hoàng Thắng Khôn không quen không biết, thế nhưng với Hạ Thiên Kỳ và Mộc Từ Hi lại lý giải rất rõ ràng, hai người kia là một người so với một người còn nhiều mưu ma chước quỷ hơn.

Nên hắn mới không cố tình làm ra một bộ tư thái tiền bối với không tiền bối, khiến bọn người Hạ Thiên Kỳ cảm thấy phản cảm.

"Được rồi, cho tôi nói vài câu."

Hạ Thiên Kỳ cảm thấy loại bàn bạc này căn bản là vô nghĩa, vì Hoàng Thắng Khôn và Từ Thiên Hoa hiển nhiên đều không nói ra được gì, Mộc Tử Hi lại là một bộ dạng xem náo nhiệt, còn như Lãnh Nguyệt này, xem như anh ta có biện pháp, cũng rất khó khiến anh ta chủ động mở miệng nói.

Nghe lời nói của Hạ Thiên Kỳ, tất cả mọi người theo bản năng gật đầu một cái, ra hiệu hắn nói ra nghe một chút.

"Dù sao chúng ta đã dự liệu được lời nguyền sẽ hoàn toàn bùng phát vào đêm nay, rất có thể sẽ ôm dự định toàn diệt tất cả người sống trong trường học, vậy chúng ta cũng không cần phải trốn trốn tránh tránh nữa, cứ đi ẩn mình trong bọn học sinh đi.

Thành thật, mấy người chúng ta ở cùng một chỗ, tìm một nơi tương đối dễ chạy trốn.

Như vậy khi lời nguyền đến tấn công chúng ta, ít nhất chúng ta có thể thử chạy trốn, không đến mức bị buộc đến chết trong góc.

Còn như cái gì biện pháp với không biện pháp, nếu tôi nói hay là thôi đi, vì chúng ta ngoài chạy trốn thôi còn có thể làm gì?

Lực lượng của lời nguyền áp đảo trên chúng ta, như tàu thủy đến lúc phải chìm, chẳng lẽ chúng ta còn có thể ngăn cản sao? Không phải chỉ có thể nhảy xuống nước tự cứu sao?"