Dịch: Hàn Phong Vũ
Rút điện thoại di động ra khỏi túi xách, Mã Lương Siêu phát hiện điện thoại là do Khúc Ưu Ưu gọi đến, cô ta do dự một chút nhưng vẫn nhấn nhận cuộc gọi:
"Này? Ưu Ưu, nghĩ thế nào rồi mà lại gọi điện thoại cho tôi?"
"Nhớ cô chứ gì, cô đang làm gì vậy?"
"Thật sự đang nghĩ đến tôi sao, tôi còn có thể làm gì nữa, đang định đến nhà một người bạn."
"Đương nhiên thật sự nhớ cô, cô đi đến nhà bạn? Đi chơi sao?"
"Cứ xem là vậy đi, tôi định sẽ ở lại nhà cô ấy hai ngày. Ưu Ưu, chị gọi điện thoại có tôi có phải đã xảy ra chuyện gì không?"
"Không có... Không có chuyện gì cả, chỉ là đột nhiên thấy nhớ cô, muốn hỏi thăm một chút gần đây cô thế nào rồi, có gặp phải... Chuyện kỳ quái gì không?"
"Chuyện kỳ quái? Có ý gì đây?"
"Không có, không có gì, chỉ là muốn hỏi thăm cô xem thời gian vừa qua có tốt không thôi."
"Tạm được đi, không có gì là không tốt hết cả, sao tôi cứ có cảm giác chị là lạ, giống như đang có chuyện gì muốn nói với tôi vậy."
Mã Lương Siêu buông tay để đồ đạc mình mang theo xuống đất, hai đầu chân mày không khỏi nhíu lại.
"Chỉ là nhớ cô nên mới gọi điện thoại cho cô thôi, biết cô không xảy ra chuyện gì là tốt rồi, vậy tôi cúp máy trước đây."
"Tôi nói..."
"Tút... Tút..."
Mã Lương Siêu còn muốn tiếp tục truy hỏi Khúc Ưu Ưu, thế nhưng Khúc Ưu Ưu bên kia lại trực tiếp ngắt điện thoại khiến vẻ mặt Mã Lương Siêu cảm thấy cực kỳ khó hiểu.
"Khúc Ưu Ưu này đang bị làm sao vậy, gọi điện thoại đến rồi ấp úng không nói rõ!"
Mã Lương Siêu mắng ngoài miệng một câu, thả điện thoại di động trở lại trong túi xách, sau đó lại xốc mớ đồ đạc vừa rồi cô ta để dưới đất, mới vừa muốn rời đi, thân thể đột nhiên sững lại theo bản năng.
Bởi vì cô nghĩ đến vừa nãy nói chuyện với Khúc Ưu Ưu, có hỏi qua thời gian gần đây cô có gặp phải chuyện gì quái lạ hay không. Mặc dù không hiểu vì sao Khúc Ưu Ưu lại đột nhiên gọi điện thoại hỏi cô ta việc này, nhưng trên thực tế thì qua một quãng thời gian gần đây, cô đúng là bị chuyện kỳ quái quấn thân, nói ví dụ như... Cơn ác mộng kinh khủng kia.
Nghĩ đến chỗ này, Mã Lương Siêu lại rút điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho Khúc Ưu Ưu lần nữa, định sẽ nói rõ mọi chuyện, kết quả điện thoại của Khúc Ưu Ưu lại báo hiệu tắt mất.
"Thật tức chết mình mà!"
Mã Lương Siêu tức giận giậm mạnh chân, buộc lòng phải vứt bỏ suy nghĩ liên lạc cho Khúc Ưu Ưu, mang theo đồ đạc bước nhanh đi vào trong tiểu khu chỗ ở nhà bạn của cô ta.
- -
Nhìn màn hình điện thoại di động vì lượng pin không đủ mà dần dần tối đen lại, Khúc Ưu Ưu dựa vào trên thành giường có chút thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.
Bây giờ nhìn qua cô không còn tràn đầy sức sống thanh xuân như trước kia nữa, trái lại là tóc tai bù xù, trên mặt tràn đầy vẻ tiều tụy uể oải. Hiện giờ cô vẫn còn ở lại nhà của Võ Đình Đình, chỉ có điều trễ hơn chút nữa cô phải quay lại trụ sở của mình, bởi vì đêm nay bạn trai của Võ Đình Đình sẽ trở về.
Hôm nay cô không đi làm, trên thực tế cô đã không đi làm liên tục hai ngày, mà trong công việc mấy ngày trước, đủ các loại vấn đề cô xử lý cũng đều bị rối loạn. Thậm chí cô đã không nhớ rõ mình bị tổng thanh tra giáo huấn bao nhiêu lần, bị các đồng nghiệp giễu cợt bao nhiêu lần. Phần công việc này cô hoàn toàn không muốn, cái gì mà trợ lý tổng thanh tra, cái gì mà sau này phát triển hơn, toàn bộ đi chết đi được rồi.
Chuyện trong tương lai cô đã không còn muốn suy nghĩ nữa rồi, hiện giờ hy vọng duy nhất của cô chính là có thể có một ngày không gặp ác mộng, có thể ngủ thẳng đến tự nhiên tỉnh giấc.
Trong mấy ngày nay mỗi đêm cô đều bị ác mộng quấy rầy, thế nhưng kinh khủng là, trong cơn ác mộng này cô đều thấy một người, đồng thời còn nghe giọng nói của người kia. Cảnh tượng trong mơ lặp đi lặp lại vô cùng chân thật, xuất hiện hết lần này đến lần khác, điều này cũng khiến tinh thần của cô sụp đổ đến cực độ. Dĩ nhiên, tinh thần sụp đổ chỉ là một mặt, Khúc Ưu Ưu không cách nào không thừa nhận cái nguồn cơn sợ hãi này đến từ tâm linh.
Cô vẫn luôn chìm sâu trong vô cùng khủng hoảng, bất kể là cơn ác mộng hay là cái tâm lý sinh ra trong lòng cô lúc này, toàn bộ những chuyện này đều bắt đầu từ đêm hôm đó. Cô đã nhìn thấy một cảnh không nên nhìn thấy, mà người trong cảnh tượng kia, chính là người nhiều lần xuất hiện trong cơn ác mộng đe dọa cô lúc này.
Thế nhưng suốt mấy ngày trôi qua, bất kể là Võ Đình Đình hay là Mã Lương Siêu, hoặc Đổng Phượng Thái bọn họ đều không gặp phải chuyện gì, cho nên điều này cũng khiến cô nghi ngờ tính chất chân thật của cảnh tượng kia cô nhìn thấy ngày hôm đó, cũng với lời cảnh cáo của người nọ với cô.
"Đây không phải là sự thật, Ưu Ưu, trước kia mày lạc quan như vậy, mày nhất định không thể cứ nghĩ ngợi lung tung thêm như vậy được, ban ngày có chút suy nghĩ thì ban đêm có chút mộng, mày không ngừng gặp phải ác mộng nhất định là bởi vì mỗi ngày đều đang suy nghĩ về chuyện như thế này đưa đến."
Ngoài miệng Khúc Ưu Ưu đang không ngừng tự an ủi chính mình, chỉ có điều để chứng minh bản thân khỏe mạnh hơn, Khúc Ưu Ưu định sẽ đi đến bệnh viện làm kiểm tra về mặt tinh thần một lần, cũng để mình không còn nghĩ ngợi lung tung thêm nữa.
Vì vậy Khúc Ưu Ưu gọi điện thoại cho Võ Đình Đình, nói cho cô biết lát nữa mình sẽ quay về nhà sau, mình thì mang giày rời khỏi nhà.
- -
Đoạn thời gian gần đây, Hạ Thiên Kỳ luôn rơi vào tình trạng vô cùng nhàn rỗi vì không nhận được bất cứ nhiệm vụ nào, trong ngày bình thường thì ngoại trừ mỗi ngày nếu không chạy đến ngọn núi phía sau biệt thự để rèn luyện, thì mỗi ngày đều lái xe đến văn phòng Hoàng kim để phỏng vấn người mới.
Cũng trong quãng thời gian này, bên hắn lại có không ít người mới gia nhập, thế nhưng kèm theo số lượng người mới gia nhập vào, thì cũng có tình trạng người mới vừa thông qua đợt chuyển lên chính thức lần trước bị gϊếŧ chết.
Tỷ lệ tử vong của người mới cũng khiến hắn rất đau đầu, mấy người mới này được chuyển lên chính thức trước đó, vòng thứ nhất là vượt qua nhiệm vụ để lên chính thức chỉ còn lại hai người. Mà trên thực tế thì hắn thật sự đã tận lực rồi, những gì nên nói cũng đã nói, những gì nên nhắc nhở cũng đã nhắc nhở bọn họ rồi, nhưng cuối cùng tỷ lệ sống sót vẫn lác đác như cũ.
Sau khi đưa hai người mới đến địa điểm xảy ra nhiệm vụ kiểm tra, Hạ Thiên Kỳ ngồi trong xe, nhìn bóng dáng của hai người nhát gan dần dần biến mất khỏi tầm mắt của hắn, tâm tình hắn không khỏi có chút nặng nề, nhưng nhiều hơn chính là tiếc có lòng nhưng không đủ sức.
Những người mới này và hắn cũng xem như là đồng bệnh tương lân, bởi vì hắn cũng từ lần kiểm tra mà từng bước một tiến tới, nên hắn mong muốn người mới trải qua đợt phỏng vấn với hắn có thể sống sót trong nhiệm vụ, có thể dần trở nên mạnh mẽ.
Thế nhưng những điều này cũng chỉ là kỳ vọng của hắn, hắn không cách nào trợ giúp những người mới này giải quyết nhiệm vụ, trên thực tế thì xem như hắn có thể giúp bọn họ giải quyết nhiệm vụ, thế nhưng giúp được một lần lại không giúp được cả đời, cuối cùng bọn họ vẫn sẽ không có kết quả tốt như cũ.
"Muốn làm một lãnh đạo tốt thì chỉ có thể phá vỡ tâm tư, xem ra vẫn là nên làm một lãnh đạo tốt làm chuyện xấu đi, không cần suy nghĩ cũng không cần quan tâm, ai chết ai sống không có bất cứ ảnh hưởng nào tới mình nữa."
Mặc dù không muốn thừa nhận, thế nhưng cách làm của Từ Thiên Hoa chắc chắn là chính xác nhất, bởi vì tinh thần của con người là có hạn, vốn dĩ không có biện pháp bận tâm quá nhiều chuyện.
Hạ Thiên Kỳ cũng cảm giác trên cách thức đối đãi với người mới của mình hẳn là nên thay đổi một chút, đương nhiên, những gì nên nói với người mới hắn vẫn sẽ nói, chỉ chắc là sẽ không giống với trước kia nữa, mang theo kỳ vọng hoặc là mang theo đồng tình, cũng chỉ có thể trở nên máu lạnh một chút, không tiếp tục thêm vào bất cứ tình cảm cá nhân nào.
Nhiều nhất chính là khi có nhiệm vụ đoàn đội, hắn sẽ tận lực giúp những người mới một tay.
Lãnh Nguyệt và mọi người đều đi tham dự nhiệm vụ, thời gian này Sở Mộng Kỳ có gọi cho hắn một cuộc điện thoại, chủ yếu chính nói cho hắn biết động thái của Hầu Tử bên kia.