Dịch: Hàn Phong Vũ
Bằng không nếu phải lật mặt với bọn họ ngay bây giờ, đến lúc đó, nói một cách không chính xác thì chỉ tổ làm tên hỗn đản trong kia được lợi thôi.
Nghe lời giải thích của Hạ Thiên Kỳ, người phụ nữ liếc mắt một cái đánh giá Hạ Thiên Kỳ lần nữa, sau đó cô ta gật gật đầu ra hiệu đã hiểu rồi nói:
"A, ra là như vậy, anh ta đã rất mệt nên đang nghỉ ngơi ở bên trong, giờ tôi đang nấu cơm, một chút nữa thôi là có thể ăn được rồi."
Người phụ nữ nói xong, đưa tay đánh lên đầu đứa nhỏ kia một cái có vẻ mất hứng, nhắc nhở nói:
"Đừng la hét loạn xạ lên nữa, mau gọi chú."
"Chú."
"Ha ha, cậu bé ngoan."
Tuy ngoài miệng Hạ Thiên Kỳ đáp một câu nhạt nhẽo, nhưng trong lòng thì lại nghĩ cái thằng nhóc con quỷ tha ma bắt nhà mày, cho dù là có gọi cha đi nữa thì tao cũng phải đánh chết mày.
Nếu như thân phận đã bị bại lộ, Hạ Thiên Kỳ cũng không còn cách nào khác để tiếp tục trốn ở đó nữa, trái lại chỉ chỉ có thể ngoan ngoãn hợp tác đi vào gian phòng kia, ở cùng chỗ với tên đang rình rập bên trong.
Trên thực tế, gã đang đợi ở bên trong này đã nghe được động tĩnh, biết rằng mình không phải người duy nhất ở nơi này, mà vẫn còn người khác nữa.
"Chào anh bạn."
Hạ Thiên Kỳ vừa mới đi vào trong đã nghe người đàn ông trong phòng lên tiếng bắt chuyện với hắn như bạn bè.
Mãi đến lúc này, Hạ Thiên Kỳ mới quan sát rõ dáng dấp của người đàn ông này, đôi mắt không lớn lắm, vóc dáng cũng rất bình thường, là một nhân vật điển hình với vẻ ngoài thường gặp ngoài xã hội.
Hạ Thiên Kỳ chợt nhớ lại, có vẻ như đã từng gặp qua đối phương lúc tham dự cuộc họp hàng năm, hình như là vị quản lý nào đó của đệ nhị Minh Phủ.
"Chào anh, tình huống vừa rồi tôi cũng không còn cách nào khác, nên chỉ có thể nói là bạn bè của anh."
Thấy đối phương chủ động bảy tỏ ý tốt, Hạ Thiên Kỳ cũng bắt đầu làm ra vẻ như rất trung thực.
"Không sao cả, nếu như đổi lại là tôi, thì tôi cũng chỉ biết làm như vậy thôi."
Người đàn ông cười cười cho qua, nhìn như không quan tâm đến chuyện xảy ra ban nãy, nhưng sự cảnh giác trong lòng Hạ Thiên Kỳ lại dâng lên càng lúc càng cao, vì chắc chắn không thể nào tin tưởng người đàn ông này được, vừa ban nãy gã làm gì mà phải lén lút nhìn ra ngoài.
Nhưng mà người đàn ông này lại không biểu hiện ra ngoài chút gì, hình như cũng không nhận ra như hắn.
"Anh tên gì?"
Hạ Thiên Kỳ suy nghĩ một chút hỏi.
"Vương Phúc."
Người đàn ông không lưỡng lự mà trả lời ngay, sau đó hỏi ngược lại:
"Còn anh?"
"Hạ Thiên Kỳ."
Hai người nói ra tên mình, lúc này có thể xem như đã quen biết nhau.
Vương Phúc nhìn qua rất khỏe mạnh, nhưng dáng người cũng không quá cao. Hạ Thiên Kỳ nhìn không ra hắn rốt cuộc là người có thuật pháp, hay là người có quỷ vật thể chất.
Trái lại thì Vương Phúc cũng giống như hắn, hai người bọn họ cũng cũng thử thăm dò qua lại nhau vài câu, nhưng đều không đạt được mình muốn biết.
Thấy việc thăm dò đối phương vô dụng, Vương Phúc cũng đi thẳng vào vấn đề đầu tiên nói:
"Nếu như đã gặp anh ở chỗ này, thì thì tôi cũng không giấu giếm gì nữa. Mức độ nguy hiểm của nhiệm vụ ngẫu nhiên này, chắc chắn anh đã được thể nghiệm qua rồi, nếu nói chỉ dựa vào bản thân mình thì rất dễ mất mạng.
Trước kia tôi chưa từng nhìn thấy anh trong cuộc họp hàng năm, cho nên rất có thể anh là quản lý mới vừa được thăng chức, có lẽ sức mạnh cũng không đến mức nào, nếu không thì chẳng quanh quẩn một đoạn đường xa vì 3 điểm vinh dự kia."
Vương Phúc này xem như cũng là người thông minh, lúc thăm dò trước đó không nắm bắt được bất cứ đầu mối nào, lúc này lại rút ra một kết luận cho Hạ Thiên Kỳ.
Trên thực tế thì Vương Phúc nói cũng không sai, Hạ Thiên Kỳ chỉ mới được thăng chức lên không được bao lâu, sức mạnh cũng thật sự chưa được bao nhiêu lợi hại, chỉ có điều Hạ Thiên Kỳ không muồn bị nghĩ là một người yếu đuối nên lắc đầu nói:
"Không phải anh cũng vậy sao, nếu như sức mạnh của anh mạnh mẽ thì sẽ không nhắm vào 3 điểm vinh dự này, chúng ta cũng như nhau thôi."
"Đúng vậy, cho nên chúng ta cần phải có sự hợp tác ở mức tối thiểu, không đơn giản chỉ là vì thu được càng nhiều phần thưởng, mà là để có thể sống sót."
"Anh nghĩ cách thức hợp tác thế nào? Điểm vinh dự lại không cách nào phân chia, nếu tôi thu được, anh sẽ không có, trái lại cũng như nhau."
"Tôi có thể tặng 3 điểm vinh dự kia cho anh, nhưng với điều kiện tiên quyết là anh phải giúp tôi thu được 5 điểm vinh dự kia, thế nào?"
Lúc này Vương Phúc cũng đưa ra điều kiện của gã.
"Sao anh biết nếu tôi giúp anh, anh có thể nhận được 5 điểm vinh dự kia? Chúng ta quanh quẩn một đoạn đường xa như vậy, hay là 5 điểm vinh dự kia đã sớm bị người khác thu mất đấy chứ."
"Khoảng cách giữa hai vị trí khen thưởng này không được tính vào mức xa, hơn nữa chúng ta đi đường với tốc độ rất nhanh, không chắc sẽ không xảy ra vấn đề những người khác đoạt lấy trước khi đuổi theo, nhưng chỉ cần anh chịu giúp tôi, thì việc này có thể thành công. Thế nào?"
"Giúp anh thì có thể, nhưng điều kiện trước tiên anh phải nói cho tôi biết về nhiệm vụ ngẫu nhiên này, vì như những gì anh nói, đây là lần đầu tiên tôi tham gia loại nhiệm vụ ngẫu nhiên này, với vài chuyện có thể xảy ra bên trong thì phải nói thật là rất không rõ ràng."
Hạ Thiên Kỳ nói xong lại cười lạnh trong lòng, Vương Phúc thật đúng là đưa ra lời hứa hẹn cũng không tồi chút nào, nếu như không có, vậy thì bị hãm hại không nhất định là một ai khác, vì về cơ bản hắn chưa từng tin bất cứ lời nào Vương Phúc nói.
Thấy Hạ Thiên Kỳ đồng ý hợp tác, Vương Phúc lại không chút do dự giải thích về nhiệm vụ ngẫu nhiên này cho Hạ Thiên Kỳ:
"Nhiệm vụ ngẫu nhiên là một loại nhiệm vụ tương đối đặc biệt, tôi nghĩ anh đã từng nghe qua về khu vực thứ hai rồi chứ? Vị trí xảy ra nhiệm vụ ngẫu nhiên này nằm ngay bên cạnh khu vực thứ hai, nghe nói là nơi tiếp giáp trực tiếp nằm giữa khu vực thứ nhất và khu vực thứ hai.
Còn như khu vực thứ nhất, chính là thế giới hiện thực, là nơi chúng ta sinh sống.
Thi hành nhiệm vụ ở nơi này, có thể thu được phần thưởng thêm vào, đương nhiên, phần thưởng với mối nguy luôn tồn tại song hành với nhau, lấy ví dụ như 3 điểm vinh dự này, nếu như muốn đạt được nó, chỉ vừa vặn dựa vào gϊếŧ chết con quỷ nào đó ở bên ngoài là không thể, không nói đến việc gϊếŧ hay không gϊếŧ, điều quan trọng nhất là anh phải chờ cho 3 điểm vinh dự kia xuất hiện."
"3 điểm vinh dự xuất hiện ra? Không lẽ điểm vinh dự là thứ đồ vật nào đó hay sao?"
"Đương nhiên không phải, từ xuất hiện là chỉ chỗ biểu thị cho điểm vinh dự ở trên bản đồ biến thành màu đỏ."
Nói đến đây, Vương Phúc mở bản đồ ra, ra hiệu cho Hạ Thiên Kỳ xem rồi nói:
"Anh xem, hiện tại điểm vinh dự trên bản đồ là màu vàng, anh cần phải chờ cho nó hoàn toàn biến thành màu đỏ thì mới có thể thu được."
"Chẳng lẽ chỉ cần chờ nó biến thành màu đỏ là có thể thu được hay sao? Tự động thu được? Nhưng mà ở nơi này chỉ có hai người chúng ta, chẳng lẽ mỗi người đều có thể nhận được hay sao?"
"Chỉ có một người có thể nhận được, sau khi vị trí điểm vinh dự hoàn toàn biến thành màu đỏ, anh chỉ cần tấn công con quỷ vật mạnh nhất, sau đó nếu như có thể thuận lợi chạy trốn, hoặc thuận lợi gϊếŧ chết nó, là có thể thu được 3 điểm vinh dự kia."
"À, thì ra là như vậy."
Hạ Thiên Kỳ gật gật đầu như đã hiểu rõ, Vương Phúc quan sát hắn, lại hỏi một câu rất có thành ý:
"Anh còn có chuyện gì muốn hỏi nữa không?"
"Không có, chỉ có một điểm này thôi." Hạ Thiên Kỳ lắc đầu.
Thấy Hạ Thiên Kỳ không muốn hỏi thêm, Vương Phúc suy nghĩ một chút rồi nói:
"Về phần này hẳn là có bốn con quỷ, đứa bé nhỏ kia, người phụ nữ là mẹ kia, còn có một người già, và một người đàn ông hiện tại vẫn chưa quay trở về."
"Không, chính xác là năm con quỷ, con một con ở trong gian nhà tranh kia."
"Anh muốn nói là còn một con quỷ khác?" Vương Phúc nghe xong có vẻ rất kinh ngạc.
"Ừ, chỉ có điều tôi không cảm giác được khí tức lệ quỷ, cũng không biết cấp bậc của con quỷ vật đó là gì."
"Bình thường ở nơi này, quỷ vật đều có khả năng ngụy trang, trừ phi là lật bộ mặt thật của chúng nó, bằng không thì chúng sẽ không bao giờ phát tán khí tức của mình ra ngoài.
Vậy thì kế tiếp anh định làm thế nào?"
"Anh có kinh nghiệm, tôi chỉ là tân binh, dù anh nói tôi làm sao để phối hợp, tôi đều nghe theo lời anh."
Hạ Thiên Kỳ rất thành thật nói.