“Đương nhiên anh có thể hiểu như vậy, Cũng có thể chỉ đơn giản là giải quyết những sự kiện bình thường để kiếm điểm danh dự ngoài lề.
Nói đến đây, Lương Nhược Vân liền vạch trần bí mật nhỏ của Hạ Thiên Kỳ.
“Anh từ một người mới mà phát triển đến trình độ hiện tại, không lý gì lại không biết là có thể kiếm được điểm danh dự ngoài lề.”
Hạ Thiên Kỳ cố gượng cười, không dám phủ nhận, gật gật đầu.
“Thực sự, nếu không kiếm được điểm danh dự ngoài lề, chỉ dựa vào việc chấp hành lệnh của công ty thì điểm danh dự thu về phải nói là cực thấp.”
Nghe Hạ Thiên Kỳ nói, Lương Nhược Vân cười rồi lắc đầu, tiếp tục giải thích.
“Nói như anh thì những viên chức phổ thông không có tư cách gì để lấy điểm danh dự rồi, bởi vì tất cả các sự kiện bình thường thấp hơn cấp độ Lệ Quỷ (Những việc xảy ra trên thực tế không phải do công ty sai khiến) đều đã bị Đệ Nhất Minh Phủ và Đệ Nhị Minh Phủ thao túng rồi.”
“Bị Đệ Nhất Minh Phủ và Đệ Nhị Minh Phủ thao túng rồi? Cô nói rằng những việc để kiếm điểm danh dự ngoài lề đều ở trong tay bọn họ? Ở đâu xảy ra những sự kiện linh dị, ở đâu xảy ra các cấp bậc linh dị thì đều bị giám sát sao?”
Hạ Thiên Kỳ nghĩ không ra, hắn nhìn Lương Nhược Vân nhưng gương mặt cô ta chẳng biểu lộ gì, cô ta đáp:
“Đúng như anh nói, tất cả chúng ta đang tiến hành giám sát các sự kiện linh dị, mặc dù chúng ta không phải cơ quan chuyên ngành cơ mật ZF, nhưng Minh Phủ lại cho chúng ta nắm giữ năng lực này”
Vì vậy các sự kiện linh dị cấp bậc thấp nhất đều đủ để bị Đệ Nhất Minh Phủ và Đệ Nhị Minh Phủ thao túng, mà Đệ Tam Minh Phủ chúng ta chỉ có thể trơ mắt nhìn, mặc dù những sự việc này đa số đều phát sinh từ khu vực trách nhiệm của chúng ta.”
“Xem ra Đệ Tam Minh Phủ chúng ta so với hai Minh Phủ kia chỉ là cặn bã.
Dùng thủ đoạn để kiếm việc lại bị Đệ Nhất và Đệ Nhị Minh Phủ giành lấy, sau đó hơi khó khăn một chút, bọn họ ăn sạch sẽ rồi còn thừa mới để lại cho chúng ta.
"Mẹ nhà nó, thật bực mình!”
Hạ Thiên Kỳ nghe thế xem như đã hiểu, tóm lại Đệ Tam Minh Phủ là nơi yếu nhất và dễ bị bắt nạt nhất.
Càng nói càng bực mình, Hạ Thiên Kỳ mặc kệ Lương Nhược Vân có ngồi trước mặt hắn không, hắn lấy trong túi áo ra một điếu thuốc và châm lên hút.
Lương Nhược Vân nghe Hạ Thiên Kỳ nói như vậy cũng không hề có phản ứng, vẫn ôn tồn nhã nhặn nói:
“Đệ Tam Minh Phủ mặc dù là Minh Phủ yếu nhất, nhưng hai Minh Phủ kia cũng không dám công kích chúng ta, bởi vì lãnh đạo bên trên của chúng ta có một nhân vật rất mạnh mà bọn họ phải kiêng nể.
Vì vậy bọn họ chỉ dám chèn ép chúng ta chứ không dám dồn chúng ta vào đường chết.”
“Quản lý Lương thứ lỗi cho tôi nhiều lời.”
Hạ Thiên Kỳ sau khi nghe xong không khỏi cười lạnh, tiện đà nói.
“Cái này vẫn chưa tính là dồn chúng ta vào đường chết sao?”
Thân làm viên chức, sự sinh tồn không thể nghi ngờ gì đều dựa vào điểm danh dự, điểm danh dự tăng lên là do tự thân, nhưng mà hai nhà Minh Phủ kia căn bản không muốn cho chúng ta thu về điểm danh dự, cái này chẳng phải là một dạng cắt đứt đường sống của chúng ta sao?”
“Không, thực tế không phải như anh nghĩ đâu, anh rất giống Ngô Đạt và Mộc Tử Hi, đều nghĩ sự việc theo hướng cực đoan rồi.”
Cặp lông mày xinh đẹp của Lương Nhược Vân hơi nhíu lại, Hạ Thiên Kỳ nghe xong có chút không hiểu nói:
“Tôi thực sự không cảm thấy là mình suy nghĩ cực đoan.”
“Thực ra ở trong công ty, trở nên mạnh mẽ chưa chắc đã là một điều tốt.
Không có điểm danh dự ngoài luồng nghĩa là càng ít phải đi giải quyết những sự kiện linh dị, dù sao muốn đạt được điểm danh dự thì trước tiên cũng phải đi giải quyết những việc đó.
Cho dù là độ khó của sự kiện linh dị ở cấp thấp hay cấp cao thì không phải lúc nào cũng có khả năng giải quyết một cách tuyệt đối và đều rất nguy hiểm.
Nói một cách đơn giản là chỉ cần có người tham gia vào các sự kiện linh dị thì đều có khả năng bị gϊếŧ.
Vì vậy không có con đường này thì càng có nhiều người được sống, bởi vì không phải ai cũng giống như anh, lần nào cũng thuận lợi vượt qua.”
“Được rồi, chúng ta nói về những vấn đề khác đi”
Hạ Thiên Kỳ cảm thấy rất khó để Lương Nhược Vân thay đổi cái nhìn về vấn đề này, mặc dù từ góc độ nào đó thì thấy Lương Nhược Vân làm như vậy là chính xác, nhưng không đúng với quan điểm của hắn.
Lương Nhược Vân Nghĩ rằng không có cách kiếm điểm danh dự ngoài luồng, tất cả mọi người chỉ có thể chấp hành mệnh lệnh công ty sai khiến, như vậy thì kinh nghiệm ít thì nguy hiểm của bản thân cũng ít đi.
Nhưng mà chỉ dựa vào điểm danh dự giành được khi làm những việc mà công ty sai khiến, tốc độ thu được sẽ rất chậm, so với độ khó của các sự kiện linh dị cấp độ thấp, cùng với sự tham dự với tần xuất thấp thì không thể nghi ngờ rằng khả năng sống xót của những người mới là rất nhỏ.
Điều tốt là như vậy nhưng điều xấu là thực lực của người trong Đệ Tam Minh Phủ sẽ chỉ ở mức trung bình, ít xuất hiện những người mạnh.
Thấy Hạ Thiên Kỳ không hiểu mình, Lương Nhược Vân nói:
“Anh có thể kiếm điểm danh dự ngoài lề hoàn toàn dựa vào vận may.
Bởi vì đây chính là cái bẫy mà Đệ Nhất Minh Phủ và Đệ Tam Minh Phủ dành cho chúng ta.
Những người phát hiện ra có thể kiếm điểm danh dự ngoài lề giống như anh không hề ít, nhưng tại sao chỉ có một mình anh đi được đến bước này, anh đã từng nghĩ đến vấn đề này hay chưa?”
Bởi vì bọn họ đã bị gϊếŧ chết hết rồi.
Những người khác ở hai Minh Phủ kia không dám trực tiếp trở mặt với chúng ta, nhưng họ lại đặt bẫy để dụ chúng ta vào, do đó họ có thể trên danh nghĩa diệt trừ nhân viên của chúng ta."
Hạ Thiên Kỳ nghe xong không nói lời nào, hai tay siết chặt thành hai nắm đấm.
Lương Nhược Vân không để ý tới biểu hiện của hắn, tiếp tục nói:
“Những chuyện này nếu chỉ có một mình anh làm, có thể sẽ gây ra phiền phức rất lớn, nhưng nếu tất cả mọi người đều làm giống như anh, vậy thì những người khác ở hai Minh Phủ kia sẽ rất phẫn nộ, họ dựa vào việc chúng ta làm trái với thỏa thuận mà trực tiếp động thủ với chúng ta.
Đây là điều mà bọn họ vô cùng mong chờ và rất vui mừng để làm.”
“Quản lý Lương, tôi thừa nhận cô nói rất có lý, nhưng cô cảm thấy sự nhẫn nại không có giới hạn hay sao?
Chúng ta thực sự không phải là đang làm việc mà chỉ là bảo vệ tính mạng mà thôi, Vốn dĩ bị bọn quỷ truy sát đã là rất bực mình rồi, lẽ nào còn bị con người bắt nạt, bị con người tùy ý sát hại sao?”
Hạ Thiên Kỳ nói xong, Lương Nhược Vân chợt trở nên trầm mặc, cô cúi đầu, hai bàn tay thanh mảnh đan vào nhau, nhìn giống như một đứa trẻ vừa chịu tổn thương.
Thấy vậy Hạ Thiên Kỳ không nói nữa, vội vã giải thích:
“Quản lý Lương, tôi biết cô làm như vậy chỉ là vì trong thời gian ngắn nhất có thể bảo vệ được những người mới phát triển một cách an toàn. Nhưng mà biện pháp này thích hợp trong thời gian dài hơn, bởi vì rất khó nói chúng ta sẽ chấp hành việc này được bao lâu.
Có thể một hai năm, ba bốn năm, có thể cả đời.
“Tôi biết rồi, tôi sẽ suy nghĩ”
Lương Nhược Vân chỉ gật đầu cho có, trong lòng cảm thấy rất khổ tâm, cô cũng không muốn Đệ Tam Minh Phủ phải bị động như vậy, nhưng trước mắt cô chỉ có thể thỏa hiệp, để cho Đệ Tam Minh Phủ có thể sinh tồn một cách bình thường, ít nhất là cho đến khi các giám đốc của Đệ Tam Minh Phủ trở về.