Cúc Họa Mi Và Mùa Hạ

Chương 43: công viên giải trí - đợi chờ.. (4)

Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân"Anh Tuấn Triết!" Cô ta nũng nịu, Cẩn Mai cố tình cắt ngang cô ta "Cô sợ ma hả, đồ nhát chết!" - "Cô quá đáng vừa thôi! Tôi không sợ mấy cái đó nhé!"

"Không sợ thì phải đi thôi, mọi người vào đi, cô ấy không đi thì cứ ở ngoài đi vậy!" Nhã Tịnh dậm chân bình bịch nhìn mọi người đang dần đi khuất mắt cô "Này.. đợi.. đợi với!"

Nhà ma là nỗi sợ nhất của cô ta, con nhỏ kia lại ý kiến muốn đi, thật tức chết mà.. Sở dĩ cô ta đồng ý đi chắc cũng vì có thể ở cạnh Tuấn Triết, biết đâu sợ hãi, nhát gan chút xíu lại được anh bảo vệ, chở che thì sao? Điều đó có lợi với cô ta như thế, thiệt gì mà lại không làm??

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Nhà ma đầy những âm thanh rùng rợn,đường đi vào tối um, thỉnh thoảng lại lóe sáng những đầu lâu, những "con ma" làm mọi người hú hồn! Họ đi sát vào nhau nắm lấy đuôi áo nhau để khỏi bị tách ra "Cái cô Nhã Tịnh kia, không bám vào đến lúc lạc thì tôi không tìm cô đâu nhé!"

Nghe Tư Duệ nhắc nhở, cô ta lần mò phía dưới,kéo lên "A.. đây rồi!" -"Này cô cầm tay tôi làm gì?"

Cẩn Mai giật tay cô ta ra khiến cơ thể mất thăng bằng ngã về phía trước.. Hạ Thư, theo sau là Thừa Trung bị cắt đuôi sau đó..

"Ơ mày ơi, hình như thiếu thiếu người hay sao ý?" Cẩn Mai thắc mắc, trước đấy không chỉ mình cô ta ngã, nghe tiếng là tầm 2-3 người. "Sao lại thế, đã bảo là bám vào nhau rồi cơ mà?"

"Thiếu ai?" - "Tần Gia Phong, có vẻ bị lạc Thừa Trung và Hạ Thư rồi!" Thừa Hạ cầm đèn pin soi, kéo áo anh, anh quay lại vỗ vỗ lưng cô "Nếu như hai người đó đi cùng nhau thì không sao, nhưng Hạ Thư đi một mình thực nguy hiểm!" - "Em cứ bình tĩnh, chúng ta nhanh ra khỏi đây rồi nhờ ban tổ chức tìm họ!" - "Ý kiến được đó!"

Họ quyết định đi hết đến cửa sau của nhà ma..

---------------

Tại nơi mà Hạ Thư bị tách khỏi đoàn của mình, cô cứ cảm giác có ai đó theo sau, nhưng nỗi sợ không cho phép cô lên tiếng.

Cô lần mò từng bước từng bước, hình như cô nhớ là họ đi một ngả, còn cô đi một ngả, nhưng đi mãi đi mãi mà không tài nào quay về lại được điểm ban đầu đó. Tâm trí của cô không hề bình tĩnh, cô rất loạn, có khi nào không thoát ra được khỏi đây rồi chết khô luôn ở đây hay không?

Có một truyền thuyết mà cô từng được nghe về nhà ma này, 5 năm trước, có một đôi nam nữ yêu nhau dẫn nhau vào nhà ma này, bị lạc nhau, sau đó chàng trai cũng nhờ chiết xuất camera để tìm bạn gái, nhưng bắt đầu từ ngã rẽ thứ hai, liền không thấy cô gái đấy đâu nữa.

Sau 5 ngày tích cực tìm kiếm, đến sáng ngày thứ 6, phát hiện một cô gái giống như miêu tả của chàng trai nằm bất động ở cửa nơi mà cô gái biến mất.

Nữ sinh ấy chết vì bị đánh đập dã man, mất máu mà chết. Trên người cô gái, có mảnh giấy được ghi bằng máu của cô gái, với dòng chữ "Tôi tìm ra, tôi phải chết!".

Câu trả lời của vụ án này đến giờ vẫn chưa được tìm ra. Mà vụ án dần bị chìm vào quên lãng...

Hạ Thư, phát hiện mình cũng đang gần giống tình trạng của cô gái năm đó.. Cơ thể cô run bần bật, toát mồ hôi, nước mắt không kìm được mà chảy.. "Hic.." Một cánh tay từ đằng sau đập nhẹ vào vai cô, cô giật nảy mình, hét lớn "A, tôi không cố ý, đừng hại tôi.. đừng hại tôi...!! Tôi chưa muốn chết!!"

Người đó bịt mồm cô, ép cô ngồi xuống, thấy cô im lặng thì nhẹ nhàng thả tay "Không ai ép em chết đâu mà sợ!" cô quay lại nhìn "Là anh? Sao anh không lên tiếng vậy? Dọa chết tôi rồi! Anh thỏa mãn lắm hả?" Cô đập những nắm đấm "tí hon" vô lực của mình lên ngực anh, vừa bực vừa khóc..

"..........." - "Tôi âm thầm bảo vệ em mà cũng bị mắng?" - "Ai cần anh âm thầm, anh xuất hiện sớm có phải tôi đỡ mệt thế này không?" Hạ Thư thở hổn hển nhìn anh, quả thật cú vừa rồi khiến cô rất đau tim, cứ ngỡ mình bị diệt khẩu luôn rồi chứ!

Anh lau những giọt nước mắt sợ hãi trên khuôn mặt hơi hồng của cô, giọng có chút khàn "Đừng khóc, tôi là không cố ý!" - "Sao anh lại ở đằng sau tôi, tôi nhớ là tôi đi cuối cùng cơ mà!?"

Chuyện là anh nhìn chằm chằm cô gái ấy, dù anh đứng ở trên,anh vẫn có một sự định vị không nhỏ vị trí của cô trong bóng tối, rồi khi thấy cô ngã, anh chạy đến phía sau cô, tay với ra định đỡ mà đỡ không kịp.. Cô ngã đến cái "Rầm" xuống nền đất, rồi cả hai mất dấu cùng nhau luôn,anh cứ đi theo cô từ điểm ban đầu cho đến khi đến được đây, rồi cô tiếp tục đi thêm mấy vòng vẫn quay lại đây.. Lúc vừa rồi anh quyết định ngăn cô đi lại lần nữa để tránh mất sức, cuối cùng lại dọa cô một phen hú hồn hú vía!

Nếu như có ai khác chứng kiến cảnh tình này, lại tưởng anh chỉ là cu li đi theo cô, bất kể cô ở đâu anh ở đó, bất chấp điểm đó có là nơi đi rồi hay chưa đi chăng nữa!