Cúc Họa Mi Và Mùa Hạ

Chương 30: lời trong lòng (1)

Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânThậm chí..

Chúng ta sai lầm, lạc lỗi, cũng đừng lo lắng, thanh xuân mà, đời còn dài, cứ thỏa thích mà trải nghiệm, mà đắm chìm, thanh xuân chỉ có một, muốn làm gì hãy làm luôn, đừng chần chừ, sẽ lỡ mất..

Giống như phân nửa thanh xuân của tôi, dùng để hướng thụ với những người bạn thân cực thân, vẫn tươi cười vui vẻ, yêu đời của tuổi 17- 18, vẫn vô tư bất cần đờ, vẫn chưa biết "sóng gió" là gì, "cuộc đời" là gì, "tàn nhẫn" viết ra sao, vẫn dễ dàng bật cười vì những điều giản đơn và hờn dỗi với những chi tiết cỏn con, vẫn không biết thật sự bản thân muốn gì, ai thật lòng yêu chúng ta và chúng ta thật lòng yêu ai. Đó là quãng thời gian chúng ta cứ quẩn quanh đây đó để tìm kiếm câu trả lời. Và rồi khi chúng ta bất ngờ biết được câu trả lời, bất giác chúng ta đã trưởng thành, đã trải qua những lần ly biệt và chia ly khi ít khi nhiều.

Những âm vang của "thanh xuân" là những bước chân non nớt đầu đời, khi trưởng thành, chúng ta không thể có những bước chân ấy được, khi ta không biết được những bước chân ấy, sao gọi là trưởng thành?

Your youth is very short, immediately break your silly egos, forgive quickly, believe slowly, love truly, laugh loudly and never avoid anything that makes you smile.!

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Sau khi tham gia Học kỳ quân đội, thời gian cứ trôi qua cho đến một tháng mới- tháng Mười.

Thừa Hạ đi bộ tới trường, như thường lệ là cùng với Hạ Thư đi bộ đến trường.

Như thường lệ, Hạ Thư đứng đợi dưới cửa nhà Thừa Hạ.

"Thừa Hạ ơi ? Dậy đi!" - "Thừa Hạ? Thừa Hạ?"

".."

Gọi khản cả cổ vẫn chưa thấy trả lời, cô liền bấm chuông.

"ting tong ! ting tong! ting tong.." và rất nhiều lần ting tong , cuối cùng cũng có người trả lời

"Đây.. đây.. làm gì mà ầm ĩ vậy?" - " Dậy đi học!"

"Mấy giờ rồi?" - "Còn 7 phút nữa muộn học! 7 minutes for youuuuu!!"

Hạ Thư mấy lần suýt muộn học vì cô nàng này.

".."

-> Lớp trưởng là nó phải đặc biệt như này à? Lớp phó mình cũng thế?

Thừa Hạ sửa soạn đầu tóc, đóng rầm cửa, kéo tay Hạ Thư chạy một mạch tới trường, ngang qua hàng hoa cúc trắng - cúc họa mi, vẫn đứng lại, lễ phép:

"Cháu chào cô, hôm nay có hoa bán rồi ạ?"

"Ừ Thừa Hạ đấy à cháu, hoa sáng nay cô hái mang ra đây bán liền đó!"

"Vậy chiều cô bán nhớ chừa cháu một bó, phải tươi nha cô, cháu đi thăm mẹ cháu!" - "Ừ được rồi, đi nhanh đi không muộn, bạn đợi kìa!"

"A.. cháu xin phép đi trước!"

Cô bán hoa cười tủm tỉm " Đúng là đứa bé ngoan!"

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------"Nhanh lên, tại mày đó, sắp muộn rồi!"

"Vẫn còn 30 giây, mình nhảy qua hàng rào là xong, qua đó rồi thì không bị phạt nữa"

".." - "Đi bình thường không được à?"- " Không kịp! Nhảy đi!"

Thừa Hạ kéo tay Hạ Thư nhảy qua hàng rào cổng trường, lúc qua vẫn kịp chào giám thị canh cổng, thở hổn hển chạy lên lớp.

"Hầy, mệt chết tao rồi! May là kịp!"

"Hừ, ngủ cho lắm vào!" - "Kệ tao, hứ!"

Thừa Hạ bĩu môi. Cẩn Mai đi ra chỗ cô bạn đang thở nhăn cả mặt..

"Ui chà chà, lớp trưởng gương mẫu lớp ta đến sớm quá đi!" - "Chuyện, ta mà lại!"

Tư Duệ cắt ngang hai người, hỏi vấn đề tế nhị:

"Mày với thằng kia làm hòa chưa? Trên xe nó không nói gì à?"

Cô cau mày, lấy chai nước tu ừng ực

"Anh ta có hỏi tao không trả lời, bơ luôn, mà sao lại phải làm lành, nếu có tao cũng không nói trước đâu!"

"Thế chúng mày cứ định như này á?"

"Như này thì chết ai, trước đây không liên quan, giờ vẫn vậy!"

Vô tình liếc qua anh, cô liền nghĩ : được cái mặt đẹp traii, soái ca, ừ thì.. cũng tốt tính, nhưng mà.. tính tình kì quặc.. Nếu anh ta không cáu với mình thì làm bạn với anh ta cũng gọi là được!

Xong bất chợt ngẩn ra, cô lấy tay đập bộp bộp vào mặt, lẩm bẩm:

"Mày làm sao vậy Thừa Hạ ? Anh ta xấu xa, không tốt, đẹp trai thôi không được cái gì, bỏ đi bỏ đi!"

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

"Hôm nay mày trực nhật nhé, tao về trước không bà già tao đợi!" - "Ừ về đi!"

Thừa Hạ nhìn lớp học trống không, yên lặng, khác hẳn với vẻ nhộn nhịp, ồn ào của buổi sáng, ngồi một mình ở đây cảm giác thật cô đơn, sự thật hình như cũng không khác..

Trực nhật thì chỉ cần quét qua lớp, hết rác, sau đó lau bảng..

"Ủa, tập sách này cô giáo quên à? Hay mình mang trả phòng giáo viên nhỉ? Quyết định vậy đi!"

Thừa Hạ xuống chỗ bàn mình, lấy cặp khoác lên vai, đi qua phòng vệ sinh, thấy tiếng nói của một nam một nữ đứng ở cầu thang,nghe tiếng quen quen, cô chăm chú nghe:

["Em làm sao vậy, cứ tránh mặt anh?"

"Chẳng sao cả, tôi không thích anh nữa, người tôi yêu là Tần Gia Phong,anh ấy là của tôi, tôi không có thời gian nói chuyện với anh! Đi ra""

"Em.emm..quay lại? Nhược Vũ!!!"]

Thừa Hạ che mồm, là Nhược Vũ, vậy mà có mặt này, cô định bước đi thì người con trai kia lại lên tiếng:

[Alo, mày à, tao muốn nhờ mày xử một thằng, là TẦN GIA PHONG! Tao muốn nó không được quyến rũ bạn gái tao!"

"Chiều mai chúng nó có 3 tiết! Đứng ngã ba "đợi" nó!]

Thừa Hạ bất ngờ, mình nghe được tin này, liệu có bị "gϊếŧ người diệt khẩu" không?