Tình Yêu Hay Sự Giam Cầm?

Chương 2: bà chị dâu xấu xa

Tôi quan sát họ thảo luận, cả hai vào bên trong rồi chú tâm đến những vị khách; rồi họ nhìn xung quanh, giật mình, khi người đưa tin gấp gáp ra khỏi tiệm rượu để trèo lên con ngựa lần nữa, với đám đông sát gót. Trong một khắc, khoảnh sân đầy ắp hàng ngàn người, và chỉ khi nghe tiếng bước chân lên bậc thang, tôi nhanh chóng quay đi khỏi cửa sổ.

Họ cùng nhau đứng chỉ ngay cửa, gương mặt đanh cứng và chẳng chút khoan dung. Antonio đang chảy mồ hôi vì nóng, áo sơ mi dính chặt vào tấm lưng mập mạp; hai tay anh, những ngón cái bấu vào sợi dây lưng to bản quanh chiếc bụng phệ, đang giật giật như làn da trên lưng một con bò cái. Celia đứng chống nạnh trên hai tay, gương mặt rộng cháy lên khủng khϊếp với thuần nỗi căm ghét.

"Em đã cảnh cáo anh, Antonio." Có một nhắc nhở về chiến thắng trong giọng chị. "Em nói với anh nó sẽ chứng tỏ không gì tốt hơn ngoài một thằng điếm. Có lẽ giờ đây anh sẽ biết ơn những gì em nói."

"Người đàn ông đó..." Tôi đang lắp bắp, khó có thể nói ra lời. "Hắn ta nói dối. Em không bao giờ yêu cầu hắn tiền bạc. Hắn nói thế vì em sẽ không đi với hắn."

"Một câu chuyện thú vị làm sao! Có phải nên nghe lời mày hơn lời một trong những vị khách có giá nhất của bọn tao?"

"Vâng, đúng thế!"

Celia nhếch mép. "Rất giống – khi một người đàn ông với btiền có thể tìm thấy năm mươi ả tóc vàng và mấy thằng ẻo lả ở bất cứ góc đường nào! Có phải tính e lệ của mày khiến mày từ chối, hay mày sợ bị khám phá ra?"

"Em... em sợ bị chạm phải." Tôi khẩn nài nhìn Antonio. "Anh biết em đang nói sự thật mà."

Anh ấy lưỡng lự, và Celia quay sang tôi. "Không quan trọng mày ra sao – mày cãi lời tao, mày con ả dâʍ đãиɠ nhỏ bé, và đó là đủ để bị trừng phạt. Nếu mày không ở nơi không có phận sự, gã sâu bọ Luzzato đó sẽ không bao giờ gặp mày. Hơn nữa, tao không nghi ngờ gì việc mày sẽ đi với hắn nếu tao không đến."

Phát ốm, tôi nói không, nhưng chị phủi đi.

"Tất cả những tháng ngày bọn tao đã nuôi mày, cho mày một mái nhà, thậm chí cho mày cả cái mặc, và chuyện này là lời cảm ơn mày dành cho chúng tao, đồ cɧó ©áϊ bạc bẽo vô ơn! Ở đây chẳng có cặp đôi mới cưới nào sẽ cho một đứa hư hỏng không một xu dính túi, không tên tuổi như mày về nhà, bỏ mày một mình cũng là đối xử quá tốt!"

"Vậy thì sao lại giữ em?" Hiểu biết và gần như quên mất những lời tự nhủ phải kiên nhẫn, tôi quay sang đối mặt chị. Trong một thoáng, đôi mắt chị ngạc nhiên, rồi chúng trở nên cứng rắn. Môi chị siết chặt.

"Tao biết nhiệm vụ đức tin của tao đủ tốt."

"Nhưng chị biết chị không muốn em ở đây. Tại sao..."

"Hỏi anh ấy đấy." Chị hất đầu một cách khinh bỉ về phía Antonio. "Anh ấy là người duy nhất muốn giữ mày."

"Im lặng nào "Antonio rống. "Đây không phải chuyện của cô."

"Ồ, không phải sao? Vậy thì để tôi nói cho anh..."

"nó có thể chịu sự trừng phạt vì không vâng lời! Không thêm gì nữa." Gương mặt Antonio tím lại. "Đây, anh sẽ dạy nó cư xử!"

Bàn tay anh đánh vào lưng khiến tôi chao đảo; tôi đến gần dựa vào cạnh giường và đứng đó, loạng choạng, đợi lần đánh tiếp theo. Nhưnggạc nhiên, nó không đến – chỉ có tiếng cánh cửa đóng sầm và âm thanh giọng Celia tăng cao phản đối trên những nấc thang.

Chông chênh, tôi ngồi xuống giường. Tôi biết tại sao Antonio chấp nhận trông nom tôi, và tại sao anh tin câu chuyện của tôi hơn của Messire Luzzato – anh biết nỗi sợ tôi có với đàn ông là thật và không giả vờ, và trong cái khẽ liếc ngấm ngầm trao cho tôi, tôi có thể đọc được ký ức vẫn còn day dứt lương tâm anh. Anh không bao giờ quên cái đêm bảy năm về trước, sau khi mẹ tôi qua đời thì cha dượng quyết liệt cố tìm đường vào giường tôi, và anh đã phải lôi ông ra khỏi đó. Anh biết rõ tôi đã sợ hãi đến mức nào sau ấy, và những năm tháng về sau tôi đã không thể chịu được việc ngủ trong bóng tối nhiều đến nhường nào. Lần này, ngay cả lời chua cay của Celia cũng không khiến anh trừng phạt tôi vì một tội lỗi anh biết tôi sẽ chẳng bao giờ phạm phải.

Tôi ở trong phòng cả ba ngày, và không ai đến gần tôi ngoài Celia. Chị không nói với tôi hay trả lời tôi bất cứ câu hỏi nào, nhưng tôi có thể thấy cái nhìn hả hê trong mắt chị như thể thấy tôi câm lặng khiến chị hài lòng. Chị mang thức ăn cho tôi mỗi ngày – không nhiều – vài thứ để may vá, để dù tôi bị nhốt trong sự ghét bỏ cũng sẽ không làm chị phí phạm một đôi tay. Trong những ngày đó, tôi trải qua những giờ may vá trong vô tận vào ban ngày, và không có công việc nào cho tôi làm trong bóng tối ngoài những suy nghĩ của chính mình, vì bây giờ tôi không được phép thắp cả một ngọn nến.

Không có tin tức nào từ quân đội của Công tước; ít nhất không ai nói về điều đó trong tầm nghe của tôi, và tôi bắt đầu nghĩ hẳn phải có một trận chiến thứ hai, và tất cả binh lính bị gϊếŧ chết trên đường trở về Fidena. Nhưng vào ngày thứ tư, tôi nghe những người trông coi chuồng ngựa trò chuyện.

"Ngày mai, đúng không? Lão ấy đã không hào hứng lắm trong chuyện mang quân đội về nhà."

"Tại sao lão phải vội vã khi chiến thắng? Lão đã phá hoại và cầm tù đủ để làm vướng bận mình, với những gì tao nghe được."

Anh chàng đầu tiên càu nhàu. "Ít nhất lão sẽ không ở lại trên cánh đồng trước thành phố khi đến. Ở độ tuổi đó lão sẽ thiết tha có một cái giường của riêng lão."

"Phải, và cả người vợ đáng yêu nữa."

Một trận cười bùng nổ, lại.

"Mày có nghe lão có ý lôi mụ ta đi sau khi chiến thắng và khiến mụ cám ơn cùng lão vì trận thắng trước tên bà con nam của mụ?"

"Tin lão Carlo đi. Lão sẽ thuần mụ đàn bà cay độc thù hận đó."

Giọng cười họ nhạt đi khi tách ra làm việc, và tôi dữ dội móc mũi khâu khi bị những lời họ đâm vào. Với tôi, tin tức như chương mới trong câu một chuyện cổ tích của trẻ nhỏ; khi đó chẳng có nhân vật tuyệt vời nào với tôi là thật hơn những chàng hiệp sĩ và những con rồng mẹ tôi thường kể, nhưng những hành động con người họ khiến tôi cô độc. Sau đó ít lâu, tôi nghe Antonio rống, nói về đám diễu hành khải hoàn ca sẽ đi qua từng cánh cửa. Anh là một người sửa soạn công việc, anh khoác loác; anh có thể cho thuê cửa sổ nơi nhìn ra con phố và trở nên giàu sụ trong một ngày. Tôi nghĩ về nữ Công tước Gratiana và tự hỏi bà ấy làm sao chịu đựng được sự hân hoan công khai chống lại việc đất nước bà thua trận; thậm chí đau lòng cho những người đã chết vì mối bất hòa giữa bà và chồng. Nhưng giờ đây, nhìn lại, tôi biết bà ấy sẽ không bao giờ nghĩ về bất cứ gì của sự tiếc thương.

Công tước Carlo thong dong về hướng bắc và không đến vào ngày kế tiếp, mà là ngày tiếp nữa, và rồi hấp tấp qua thành phố để đến palazzo trong bí mật. Tin đồn rằng đó là do ngài ấy chưa bao giờ là một kẻ khoác lác lừa người, một người chiều theo đám đông, và không có ý phá hỏng ấn tượng xuất hiện trong đám rước hoành tráng bằng cách bị quá nhiều người trông thấy. Giờ đây, tôi không còn trao cho Celia sự hài lòng của việc hỏi khi nào tôi có thể tự do – tôi rèn cho bản thân tự bằng lòng, từ chối van xin tự do, và sống nhờ những mảnh thông tin rời rạc nghe được từ cửa sổ để nuôi dưỡng tinh thần đói khát.

Từ một người bạn của Celia, một người phụ nữ bán hoa quả trong chợ, tôi nghe được Đức ngài Alessandro trở lại thành phố. Hắn không bị lời cảnh báo của cha quấy rầy, và lượn lờ quanh con đường xuyên qua khu chợ, tắm trong tiếng vỗ tay tán thưởng của cư dân.

Celia đã đi ra đến cánh cửa, vẻ hung hăng, nhưng chị ở lại, vẻ hứng thú bất chấp người phụ nữ đó đã nói gì.

"... không, không ngạo mạn chút nào, và với một nụ cười vui vẻ mà bà ước ao có thể thấy! Ngài ấy cho ngựa bước đi hết sức cẩn thận, bà sẽ nghĩ ngài e sợ làm đám trẻ sợ hãi – nhưng chúng bu quanh ngài, và rồi ngài nâng thằng nhóc lên và để cu cậu trước trên lưng ngựa – tôi tự hỏi sao ngài ấy chưa kết hôn; ngài sẽ là một người cha tuyệt vời!"

"Tất cả những gi tôi nghe," Celia chanh chua nói, "ngài ấy sẽ không thỏa mãn với một người phụ nữ."

"Và tại sao ngài ấy nên thế? Ngài ấy hãy còn trẻ, rõ là vậy."

"Ba mươi bốn hay xấp xỉ cỡ đó." Celia xấu xa cung cấp.

"Chà, vẫn còn khối thời gian. Không nghi ngờ gì ngài ấy có ý định cưới vì tình yêu." Người phụ nữ thở dài. "Ngài hôn tay những cô thiếu nữ trên phố chợ – vỗ vào vai đám đàn ông – và tương tự với các cô gái trưởng thành xinh xắn, ngài hôn tay họ cứ như họ đã trở thành nữ Công tước! Ngài ấy cũng sẽ hôn cả tôi, nhưng có một thằng cha cực kỳ cao phía trước, và tôi sẽ không làm loạn lên, nên thay vào đó ngài cúi chào tôi."

"Những cung cách tán tỉnh!" Celia khịt mũi, nhưng nghe đố kỵ. "Ngài ấy chẳng có ý gì trước việc đó, tôi thề, ngoài nghịch ngợm với những ả đàn bà trẻ."

"Giờ bà đang đánh giá sai ngài ấy rồi, Bà Guardi, tôi dám thề bà sai. Ngài ấy không có ý đùa giỡn; nó chảy tràn từ trái tim nhân ái."

Celia từ bỏ quan điểm. "Ngài ấy trông thế nào, khi nhìn gần?"

"Ồ, đẹp trai và phấn khởi – ngài ấy giống gia đình ngài Công tước già nua. Thấp như Công tước Carlo và ngăm đen như cha ngài khi còn trẻ, nhưng với gương mặt góc cạnh như một chiếc hộp. Và ngài ấy có đôi mắt biếc xanh, và đôi mắt ấy không bao giờ đến từ bên gia đình Raffaelle."

"Bà nghe như có nửa yêu ngài ấy." Celia khinh miệt nói.

"Cả Fidena đều thế, bà Guardi. Tôi thề đấy! Không ai thấy ngài ấy có thể nói điều gì khác, ngài ấy quá vui vẻ và nhã nhặn."

Nhưng hắn ta đã có ít nguyên nhân để mà vui thích, tôi nghĩ. Fidena vang vọng với sự trở về nổi tiếng của Ngài Alessandro quá mức, đến nỗi mọi người đã quên phần kém vẻ vang mà thần tượng của họ đã diễn trong trận chiến, quên những người lính đã theo sau hắn ta đến cá chết, và chỉ thấy mỗi nụ cười chiến thắng trên gương mặt gã Con Hoang. Với họ, hắn là bông hoa của Cabria, là hy vọng của dòng họ, là niềm kiêu hãnh của Fidena. Người con kế vị của Công tước và con tuấn mã bị bỏ quên, trong khi những cư dân lạc lối trong toàn bộ sự khâm phục cho người đáng lẽ phải trả giá trước quá nhiều mạng sống. Quá háo hức, họ bày tỏ lòng chấp thuận của mình đến nỗi thức giấc vào rạng đông của ngày trong nỗi hân hoan chiến thắng, cổ vũ cho Ngài Sandro.