Thẩm Xảo Anh được Tô Minh Thương nhắc nhở như vậy, tức khắc hai mắt sáng ngời: “Vậy thì không nhất định, nếu như anh hai nhận sai thì sao? Đến lúc đó sẽ nói vì muốn bồi dưỡng tình cảm giữa hai cha con, như vậy chẳng lẽ ba mẹ vẫn không đồng ý sao?”
Tô Minh Thương đau khổ suy tư: “Có đạo lý, nếu vậy Xảo Anh em có phải nên đi nói một tiếng với ba mẹ hay không?”
Thẩm Xảo Anh gật gật đầu: “Để lát nữa em đi về nhà bên đó một chuyến, cũng không mất bao nhiêu thời gian, về phía mẹ anh thay em giải thích một chút”
Tô Minh Thương biết Thẩm Xảo Anh đang nói là chỉ Tôn Hương Liên, trước đó mới về một lần, giờ lại về thêm lần nữa, vẫn có chút không được tốt cho lắm.
......
Thẩm Xảo Anh thừa dịp trong nhà không có việc gì, tranh thủ đi về thôn Khai Vĩnh một chuyến, nhắc nhở người nhà họ Thẩm một chút.
Hai ông bà Thẩm trong lòng cũng hiểu ý tứ của con gái, liên tục bảo đảm sẽ không để Thẩm Xuân Minh dẫn Thẩm Hạo đi lên huyện thành, lúc này Thẩm Xảo Anh mới yên tâm.
Vừa lúc Thẩm Xuân Minh cũng về tới nhà, nghe được tin Thẩm Xảo Anh cũng trở về nhà lần nữa, có chút nghi hoặc, nhưng sau khi nhìn thấy Thẩm Xảo Anh đang nói chuyện với hai vợ chồng ông bà Thẩm, do dự hồi lâu, vẫn là không tiến lên nói chuyện cùng.
“Hạo nhi, trước kia là ba ba sai, về sau ba ba sẽ không đối xử với con như trước nữa.”
Thẩm Xuân Minh nhìn nhóc con trước mặt, thần sắc không khỏi có chút hoảng hốt, Thẩm Hạo mím môi, cũng không có ôm bao nhiêu hy vọng.
Đã từng, cậu cũng rất hy vọng ba của cậu có thể giống như bác cả vậy, chính là sau một thời gian dài, sự chờ mong trong lòng Thẩm Hạo dần dần xói mòn hầu như không còn.
Hiện tại cho dù ba ba có nói rằng sẽ sửa đổi, Thẩm Hạo cũng không còn tin tưởng, không nhấc lên chút gợn sóng trong lòng.
Sự trầm mặc của Thẩm Hạo khiến cho Thẩm Xuân Minh chua xót đau nhói trong lòng, anh đương nhiên hiểu được vì sao Thẩm hạo lại không chịu nói chuyện, giữa hai cha con cơ bản cũng chưa từng nói chuyện bao giờ, ba năm nay mặc dù sống cùng một mái hiên, lại giống như người xa lạ.
Anh hơi sững sờ, không rõ mọi chuyên sao lại biến thành như bây giờ, rõ ràng lúc trước khi cô ấy mất, còn túm lấy tay anh, hy vọng anh có thể chăm sóc thật tốt cho Hạo Nhi.
Nhưng mà mấy năm nay anh đã làm được những gì?
Thẩm Hạo thấy sắc mặt của Thẩm Xuân Minh âm tình bất định, có chút sợ hãi, không tự giác lui lại ra sau. “Con đi tìm bác cả.”
Nói xong câu đó, Thẩm Hạo nhanh như chớp chạy không thấy bóng dáng, lưu lại Thẩm Xuân Minh một mình tại chỗ thống khổ tự trách.
......
Thẩm Xảo Anh đi ngang qua sân, thấy bộ dáng của Thẩm Xuân Minh, trong lòng có chút khổ sở, cuối cùng cũng chưa nói điều gì, rời khỏi nhà họ Thẩm.
Vương Lan Hoa cùng cả nhà bác hai về thăm nhà mẹ đẻ, hiện tại trong nhà cũng chỉ còn lại nhà bác ba và nhà cậu út, cùng hai vợ chồng già.
Lúc Thẩm Xảo Anh về tới nhà, liền thấy Tôn Hương Liên sắc mặt không vui, tựa hồ đang tức giận, vội vàng đi đến bên cạnh Ngô Hồng, nhỏ giọng hỏi: “Chị dâu, mẹ làm sao vậy?”
“Chị dâu hai làm mẹ tức giận, chị dâu lén giữ riêng đồ mẹ chuẩn bị để mang sang cho nhà họ Vương, khi bị mẹ phát hiện chị dâu còn chần chừ không thừa nhận.”
Ngô Hồng có chút khinh thường với Vương Lan Hoa, trên người luôn có cảm giác nhỏ mọn, khiến người khác không thích.
Thẩm Xảo Anh nhíu mày: “Chuyện như thế nào? Mặc dù chị dâu hai có chút ham món lợi nhỏ, nhưng vẫn tương đối sợ mẹ, sao có thể làm ra loại chuyện như vậy? Chẳng lẽ chị dâu không sợ mẹ sẽ tức giận hay sao?”
“Chị đoán có lẽ không nghĩ rằng mẹ sẽ kiểm tra mấy thứ đó, cho nên mới lén giữ lại, không nghĩ tới lại bị lộ ra ngoài, kết quả không lâu liền lộ ra rồi sao?”
Ngô Hồng nói ra suy đoán của bản thân, “Chỉ là quan hệ giữa chị dâu và nhà mẹ đẻ vẫn luôn không tốt, nhìn thấy nhiều đồ tốt như vậy, không muốn đưa sang cũng là bình thường.”
Trong bốn cô con dâu nhà họ Tô, cũng chỉ có nhà mẹ đẻ của Vương Lan Hoa làm người đau đầu.