Một nơi hẻo lánh sâu trong rừng núi, màn đêm dày đặc, kèm theo đó là tiếng sấm sét ầm ầm Có một cô bé ngồi bên dưới, nhắm mắt khoanh chân, trong miệng vẫn đang lẩm bẩm lời gì đó, bên trên sấm chớp sẹt qua, đánh xuống xung quanh cô bé, chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì một tiếng sét lớn hơn liền đánh xuống.
Đợi đến khi hết thảy khôi phục bình tĩnh, cô bé bên dưới đã không thấy.
......
Đợi khi Tô Điềm Điềm có ký ức lại lần nữa, cả người cô như bị bóp chặt, vô cùng khó chịu, Tô Điềm Điềm còn chưa kịp phản ứng lại thì cô đột nhiên phát hiện cái thứ mới vừa ép chặt mình bỗng dưng biến mất không thấy, cả người bắt đầu rơi tuột xuống.
Như đang trượt cầu thang trượt vậy, khi Tô Điềm Điềm trượt xuống điểm cuối, tiếp theo liền có cảm giác như đang có người bế cô lên.
Tô gia lão thái Tôn Hương Liên kiểm tra một chút, phát hiện là cháu gái thì vui sướиɠ vô cùng.
“Vợ thằng tư, con làm tốt lắm, là con gái, nhà chúng ta rốt cuộc có cháu gái rồi.”
Thấy mẹ chồng cười ha ha vui mừng như vậy, Thẩm Xảo Anh vốn đang cảm thấy ẩn ẩn đau do miệng vết thương mang lại cũng đều cảm thấy cả người thần thanh khí sảng.
“Mẹ, đây là đứa bé cả nhà chúng ta mong đợi hồi lâu mới tới, hay là mẹ hỗ trợ đặt một cái tên cho cháu nó đi ạ.” Lúc này chồng của Thẩm Xảo Anh là Tô Minh Thương bước tới, nhìn thấy bầu không khí tốt đẹp giữa mẹ chồng nàng dâu, lại nhìn về phía bé con đang nằm trong lòng Tôn Hương Liên, nhịn không được mà nói.
Tôn Hương Liên nghĩ nghĩ: “Cũng được, để mẹ sau khi về thương lượng với ba chúng bây một chút.”
Nói nói, Tôn Hương Liên liền tính toán đi ra ngoài báo tin vui.
Từ đây, tin tức vợ thằng tư nhà họ Tô vừa sinh được một cô con gái, người nhà họ Tô trên dưới ai cũng cực kỳ vui mừng liền truyền đi ra ngoài, không ít người đều cảm thấy Thẩm Xảo Anh mệnh tốt, gả tới Tô gia.
Ngay cả sinh cô con gái, mà nhà họ Tô đều có thể vui mừng đến như vậy.
......
Tên của Tô Điềm Điềm cũng được xác định ở ngày trăng tròn của Tô Điềm Điềm, giống y đúc tên cũ của Tô Điềm Điềm, nhũ danh gọi là “Điềm Điềm”
Bởi vì lúc sinh ra là mùng một năm mới, đến khi trăng tròn (đầy tháng) cũng mới là tháng 2 nông lịch, thời tiết còn chưa có ấm áp, Tôn Hương Liên lo lắng lúc này làm tiệc đầy tháng sẽ khiến đứa bé bị lạnh, liền quyết định làm tiệc mừng trăm ngày.
Lúc ấy thời tiết đã chuyển ấm, hơn nữa Điềm Điềm cũng lớn hơn một chút, có thể ôm ra ngoài để Điềm Điềm chơi trong sân.
Trong một tháng này Tô Điềm Điềm cũng rốt cuộc rõ ràng tình huống nhà họ Tô, hai ông bà Tô sinh 4 anh con trai, sau đó từng người lấy vợ sinh con, tính cả Tô Điềm Điềm thì có 7 người cháu.
Ngoại trừ Tô Điềm Điềm là con gái, còn lại đều là con trai, nói cách khác Tô Điềm Điềm có tổng cộng 6 người anh trai.
Lúc biết tin này, miệng Tô Điềm Điềm đều mở thật to: “!!!” Nhoáng một cái Tô Điềm Điềm liền được 3 tháng tuổi, cách tiệc mừng trăm ngày cũng không xa, trong nhà bắt đầu chuẩn bị đồ vật cần dùng trong bữa tiệc trăm ngày.
Trong sân.
Thẩm Xảo Anh bế Tô Điềm Điềm tham dự nói chuyện với mọi người, nguyên bản là muốn dựa theo ý tứ của mẹ chồng, nhưng Tôn Hương Liên cảm thấy Tô Điềm Điềm cũng là con gái của Thẩm Xảo Anh, vẫn là muốn cho Thẩm Xảo Anh đồng ý mới được.
Nhà bác cả của Tô gia đều công tác ở thủ đô, sinh sống nhiều năm ở thủ đô, lúc này cũng không ở nhà, chỉ còn lại ba nhà đều đang thảo luận ở trong sân.
"Mẹ, bữa tiệc trăm ngày này nhất định phải có món thịt. Gà vịt tuy đẻ trứng nhiều hơn trước rất nhiều, nhưng rốt cuộc cũng không phải là thịt, mẹ không thể gϊếŧ hết gà vịt đúng không?”
Nói chuyện là vợ bác ba nhà họ Tô, tuy rằng có chút tiểu thông minh, nhưng đối xử với người nhà tốt nhất, rất bênh vực người mình.
Nói đến vấn đề này, Tôn Hương Liên cùng Tô Đại Quý không khỏi buồn bực: “Trong khoảng thời gian này cũng không biết là làm sao vậy, mỗi ngày gà vịt đều đẻ hai quả trứng, lôi đả bất động, trước đây chưa bao giờ có chuyện tương tự như vậy.”