“Anh…” Hứa Khả quay đầu nhìn anh, vừa định từ chối thì Chu Đại đã di chuyển.
Anh cắm rất chậm, nhưng lực rất mạnh, mỗi một lần đều có thể cắm đến tận cùng bên trong, mang theo từng đợt chất lỏng, không biết là dâʍ ŧᏂủy̠ hay là hỗn hợp của hai người.
Bị cắm mười mấy cái, cơ thể nóng lên, đặc biệt là tiểu huyệt, huyệt thịt khép kín giãn ra bốn phía, hơn nữa có dâʍ ŧᏂủy̠ cùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ bôi trơn, cắm rất thuận lợi.
Hứa Khả cắn môi kêu nhỏ: “Anh nhẹ chút, vừa rồi vẫn còn đau…Ô…A…”
Tiếng kêu theo động tác của Chu Đại trở nên dài hơn, cả người Hứa Khả đau nhức không còn sức lực, đặc biệt là hai chân, mềm nhũn, tay cô nắm lấy ghế sô pha trở nên run rẩy, cơ thể trượt xuống.
Chu Đại lại cắm thêm vài cái, gần như đã bôi trơn đủ, liền bắt đầu tăng tốc.
Cái tư thế này vốn dĩ đi vào rất sâu, hôm nay anh lại đặc biệt cứng, mỗi lần đều hướng vào tử ©υиɠ, giống như một cái bàn ủi ra vào trong cơ thể, tiểu huyệt nhanh chóng xuất hiện cảm giác đau đớn, xé rách.
Chu Đại vẫn luôn khống chế lực, biết phụ nữ ở thời điểm cao trào kêu đau cũng không nhất định là đau, nhưng anh vẫn giảm lại tốc độ một chút, không tiếp tục cắm loạn đến tử ©υиɠ ấm áp kia. Bởi vì không có nơi nào rõ ràng, mỗi một lần Hứa Khả đều cảm thấy đau, nhưng vẫn không thể bắt được điểm kia.
Côn ŧᏂịŧ vừa thô vừa dài, huyệt thịt hấp thụ gân xanh phía trên, mỗi lần cắm vào sâu trong cùng, hoa tâm sẽ co rút một lần, quấn chặt lấy qυყ đầυ, sướиɠ đến mức khiến Chu Đại không nhịn được mà thở dốc.
Anh cúi đầu, hôn lên lưng Hứa Khả.
Cảm giác tê dại mang theo dòng điện từ lưng chạy đến bụng, Hứa Khả khẽ run lên, cô cắn môi kìm nén tiếng rêи ɾỉ, yếu ớt thừa nhận sự va chạm của Chu Đại.
Hai cái vυ' lắc qua lại, tay Chu Đại dịch lên trên, xoa hai vυ' mềm mại kia.
Trên dưới đều bị âu yếm, Hứa Khả thoải mái kêu lên: “Ưm…”
Chu Đại chỉ xoa nhẹ hai lần, sau đó liên tục siết chặt eo, thọc vào rút ra như mô tơ chạy bằng điện, tốc độ nhanh đến mơ hồ, lúc rút ra còn mang theo huyệt thịt đỏ thắm ở bên ngoài, dâʍ ŧᏂủy̠ rơi đầy trên mặt đất.
“Hứa Khả, kêu lên đi, nơi này chỉ có hai người chúng ta, anh thích nghe.”
Hứa Khả cắn môi không muốn kêu vì cô cảm thấy quá xấu hổ.
Chu Đại va chạm mãnh liệt, tốc độ đột ngột khiến Hứa Khả liên tục thét chói tai: “A…Đừng…”
Cảm giác mãnh liệt, có kinh nghiệm vài lần trước, Hứa Khả biết mình sắp cao trào, cô theo bản năng nâng mông lên, để Chu Đại cắm vào sâu hơn.
Sau khi bị cắm mấy chục cái, trong đầu cô hiện lên một chùm sáng, cơ thể không ngừng run rẩy, trực tiếp phun nước.
Trong lúc cao trào, người cô mềm nhũn, ngã xuống mặt đất.
Hai tay Chu Đại kéo người lên, anh dùng tay ôm eo cô giúp cô đứng vững.
Lần này Chu Đại đã có chuẩn bị, tuy rằng dươиɠ ѵậŧ còn ở bên trong, nhưng vẫn chưa bắn ra, anh đợi vài giây, thấy Hứa Khả gần như đã hoà hoãn lại tiếp tục cắm.
Cao trào hai lần, tiểu huyệt căn bản không chịu nổi, Hứa Khả hỏi anh: “Cậu…Khi nào anh xong…”
Anh mãnh liệt cắm mười mấy cái, rút dươиɠ ѵậŧ ra, ngồi xuống sô pha, sau đó để Hứa Khả ngồi đối mặt với mình, tìm đúng vị trí miệng huyệt, lần thứ hai cắm vào.
Tư thế mặt đối mặt có thể giúp hai người nhìn rõ vẻ mặt của đối phương, sau cao trào mặt Hứa Khả đỏ ửng, giống như một quả đào mê người, Chu Đại ôm mặt cô, Hứa Khả không biết làm thế nào, đành phải tùy ý để anh cắm.
Sau khoảng ba mươi cái, Chu Đại còn chưa bắn, Hứa Khả đã mệt không còn sức, cả người dính nhớp: “Sắp xong chưa? Em muốn đi tắm.”
Chu Đại xoa mông cô, “Tiểu yêu tinh, bản thân sướиɠ rồi lại muốn đi. Chúng ta đổi sang chỗ khác.”
Vừa dứt lời, anh ôm Hứa Khả đứng dậy.
Cơ thể Hứa Khả bay lên không trung, cô sợ tới mức nắm chặt bờ vai của anh.
“A, anh đừng…”
“Đừng cái gì, hả?” Chu Đại ôm cô, đưa người lên trên lầu, hai người vẫn còn chặt chẽ quấn lấy nhau, mỗi một bước đi dươиɠ ѵậŧ đều cắm sâu đến hoa tâm, sau đó rút ra một nửa, lặp đi lặp lại, vào sâu rồi lại ra ngoài.
Hứa Khả kêu thật sự rất lớn tiếng: “Từ bỏ, ô ô…Sâu quá…”
Cái tư thế ôm này khiến cô sợ hãi, bởi vì dưới mông ngoại trừ tay Chu Đại thì không còn những thứ khác nữa, cảm giác có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
Nhưng chủ yếu vẫn là quá sâu.
“Mới như vậy đã không chịu nổi, hả? Vừa rồi không phải rất muốn sao?”
Chu Đại nói xong, cố ý nâng người lên trên, sau đó lại buông tay ra, nháy mắt rơi xuống, côn ŧᏂịŧ cắm sâu đến tận cùng, Hứa Khả a một tiếng, cả người tê dại, nước mắt chảy xuống.
Cánh tay của Chu Đại rất có lực, vừa đi vừa cắm rất nhẹ nhàng, chẳng mấy chốc đã đến chân cầu thang, anh đặt người xuống.
Hứa Khả cho rằng đã kết thúc, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, cô trần trụi xấu hổ bước đi, chuẩn bị trở lại sô pha bên kia cầm điện thoại cùng quần áo, lại bị Chu Đại kéo lại.
“Nắm lấy cầu thang đi…” Chu Đại đánh lên mông cô, “Làm xong thì đưa em đi tắm.”
Hứa Khả muốn chửi người, cô không hề biết Chu Đại lại có đam mê kỳ quái như vậy, đừng nói đứng ở cầu thang, cơ thể dễ dàng hoạt động nhưng vẫn không đủ thoải mái, hơn nữa còn có thể nhìn thấy rõ ràng, vô cùng xấu hổ.
“Em không cần.”
“Nghe lời.” Chu Đại khàn giọng nói: “Chẳng lẽ em không muốn thử tư thế mới sao?”
Anh cũng không biết Hứa Khả thích hay không thích, nhưng anh muốn thử qua tất cả tư thế làʍ t̠ìиɦ một lần.
“Ai muốn thử? Em không có háo sắc như anh…A…Đừng đỉnh…” Cơ thể Hứa Khả bủn rủn, lảo đảo ngã xuống, cô phải nắm lấy cầu thang mới có thể ổn định cơ thể, Chu Đại nương theo nắm chặt eo cô, nhẹ nhàng đưa đẩy.
Hứa Khả nhìn thoáng qua phía sau, khóe mắt đỏ ứng: “Chậm một chút……”
Chu Đại nhìn bộ dáng cô đáng thương, nhu nhược như vậy, yết hầu của anh chuyển động, côn ŧᏂịŧ tiếp tục trướng to, cắm vừa sâu vừa mạnh.
“A……” Hứa Khả rêи ɾỉ, cô thay đổi giọng điệu: “Nơi này…Đừng…Đừng đỉnh…”
Mềm mại, nóng bỏng, mυ'ŧ rất chặt, da đầu Chu Đại tê dại, biết đây là điểm G của cô, anh tìm một góc độ tốt, hướng tới chỗ đó thọc vào rút ra.
Hứa Khả vẫn có chút hiểu biết, cô biết lúc đàn ông càng hưng phấn càng khó bắn ra, nên phải tìm được thứ gì đó kí©ɧ ŧɧí©ɧ bọn họ, cô cắn môi, bước lên cầu thang.
Lúc nâng chân lên thì không ngừng run rẩy, côn ŧᏂịŧ trượt ra một nửa giữa hai chân cô. Vừa mới cao trào vài lần, tiểu huyệt cũng không còn mẫn cảm như vậy, còn có chút thú vị, ngứa ngáy, tê dại.
Giọng nói của Hứa Khả tràn ra từ khe hở giữa răng.
Chu Đại đi theo, đẩy vào sâu hơn, lại đem dươиɠ ѵậŧ cắm đến tận cùng vào bên trong.
Hứa Khả nức nở đi trước, đi được hai bậc thang thì không đi được nữa, cô quay đầu lại, nước mắt lưng tròng nhìn Chu Đại.
“Cậu, em muốn mặt đối mặt.”
Vừa dứt lời, điện thoại trên sô pha bỗng nhiên vang lên, phá vỡ bầu không khí ái muội, âm thanh rất lớn, Hứa Khả bị dọa, tiểu huyệt đột nhiên co rút lại.
Chu Đại nhíu mày, thiếu chút nữa không nhịn được muốn bắn.
Hai người đồng thời nhìn về phía sô pha.
Là điện thoại của Chu Đại. Anh là bác sĩ, ngày thường có rất nhiều việc phải làm, điện thoại từ sáng đến tối gần như không ngắt quãng, cho nên không tắt tiếng.
Hai người đứng ở cầu thang một lúc, tiếng chuông điện thoại lại vang lên, xem ra thật sự có việc.
Giọng Hứa Khả sốt ruột: “Cậu, điện thoại…”
Chu Đại nhíu mày, đúng lúc đang sướиɠ nhất, bị một chiếc điện thoại phá hủy, tâm tình rất khó chịu, nhưng anh không thể tiếp tục.
“Từ từ.” Anh hít sâu một hơi, một tay nắm lấy eo Hứa Khả, tay còn lại nắm lấy tay cô, đứng tại chỗ cắm hai mươi cái, rút ra bắn lên lưng cô.
Hai người chỉ dọn dẹp đơn giản, liền trở lại trên sô pha, Hứa Khả cuống quít mặc quần áo vào, Chu Đại nhìn dãy số điện thoại, không phải là ai khác, là cha dượng Tiêu Minh Viễn của Hứa Khả.
Chu Đại nhìn Hứa Khả, kéo người ngồi lên người mình, ấn nghe máy.
Giọng nói của Tiêu Minh Viễn ở đầu bên kia truyền đến: “Tiểu Đại, em tan làm chưa? Lúc này gọi điện thoại cho em sẽ không ảnh hưởng gì chứ?”
Chu Đại không muốn cùng ông hàn huyên, đi thẳng vào vấn đế: “Sao vậy?”
Tiêu Minh Viễn trầm mặc một lúc, xấu hổ bật cười: “Là thế này, Hứa Khả đã vài ngày rồi không liên lạc với mẹ của con bé, bọn anh rất lo lắng, con bé ở chỗ em gần đây thế nào rồi, không gây chuyện chứ?”
Điện thoại vật loa ngoài, Hứa Khả nghe thấy tất cả, cô ngẩng đầu nhìn Chu Đại.
Chu Đại nhìn người giống như con mèo ở trong lòng ngực, trả lời: “Không có việc gì, rất ngoan.”
“Có gặp bác sĩ đúng hẹn không, bác sĩ nói như thế nào?”
Hứa Khả nghe đến đây, cố ý véo cánh tay của Chu Đại, nhổ lông trên cánh tay anh.
Chu Đại nhíu máy, cúi đầu nhìn nhưng không ngăn cản: “Hứa Khả không có bệnh tâm lý.”
“A?” Tiêu Minh Viễn kinh ngạc, “Không có bệnh sao?”
Cái này giọng điệu này, nghe giống như rất thất vọng.
Hứa Khả trợn mắt, cả nhà ông mới có bệnh.
“Em đã hỏi bác sĩ bên kia, là do vấn đề từ gia đình, cha mẹ cùng con cái nói chuyện tâm sự quá ít, dẫn đến sinh ra hiểu lầm.”
“Là như vậy sao?” Tiêu Minh Viễn rõ ràng thở phào, Chu Đại là bác sĩ, nhưng là một trong những bác sĩ khoa chỉnh hình giỏi nhất, lời anh nói còn đáng tin hơn so với bác sĩ ở phòng tâm lý kia. Biết vấn đề ở đâu, Tiêu Minh Viễn đã biết phải giải quyết như thế nào, sau khi cảm ơn cùng xin lỗi vì đã quấy rầy liền cúp điện thoại.
Điện thoại vừa mới đặt xuống, Hứa Khả nói: “Tâm lý em có vấn đề, anh không sợ em sẽ hủy hoại anh sao?”
Chu Đại nâng cằm của cô lên, chăm chú nhìn vào mắt cô, nghiêm túc nói: “Hứa Khả, em không có vấn đề.”
“Cậu à, sao anh lại khẳng định như vậy?”
Chu Đại sờ đầu cô: “Không có nguyên nhân, Hứa Khả không giống người có bệnh tâm lý.”
Lời anh vừa nói thật sự cũng không sai, anh đã sớm hỏi qua phòng khám tâm lý ở bên kia, kết quả đúng là Hứa Khả không có vấn đề, quan trọng vẫn là giáo dục gia đình cùng giáo dục ở trường học.
“Anh tin em à?” Hứa Khả hoài nghi hỏi.
“Vì sao lại không tin?” Chu Đại hỏi lại, giống như đây là một câu hỏi rất thừa thãi.
Hứa Khả nhìn chằm chằm vào mắt anh, muốn nhìn ra từ trong mắt anh có phải đang lừa mình hay không, nhưng đôi mắt của Chu Đại trong suốt, không phải bộ dáng nói dối, trong nháy mắt kia, trong lòng cô lại cảm thấy chua xót.
Chu Đại là người duy nhất tin cô không bị bệnh tâm thần.
Cô dựa vào ngực anh, mềm như bông nói: “Ôm em lên lầu tắm rửa.”
Chu Đại bế người lên, giúp cô tắm sạch từ trong ra ngoài một lần, tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn lưu lại trong tiểu huyệt cũng moi ra sạch sẽ.
Hứa Khả nằm ở bồn tắm, thoải mái tận hưởng sự phục vụ của anh.
Sau khi tắm sạch sẽ, hai người nằm trên giường, Chu Đại vốn dĩ muốn về phòng mình ngủ, nhưng Hứa Khả nắm chặt tay anh, làm nũng: “Em muốn ngủ cùng anh.”
Giọng nói mềm mại, Chu Đại giật mình, không từ chối, anh nằm xuống giường, ôm người vào trong ngực.
“Ngủ đi.”
Hai tay anh giang rộng, Hứa Khả tuy rằng không có thói quen ngủ chung với người khác, nhưng thật sự rất mệt, hơn nữa đã quen với hơi thở của Chu Đại, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Bữa ăn khuya đáng thương bị bỏ quên ngoài cửa.