Tối hôm qua Hứa Khả không ngủ đủ giấc, vừa rồi dùng hết sức lực, trực tiếp ngủ trong lòng ngực Chu Đại.
Sau khi Chu Đại phát hiện thì dở khóc dở cười, hai người cũng không thể mặc quần áo, nhưng ở trên xe anh có dự phòng, nên đặt mua quần áo từ trung tâm thương mại rồi nhờ nhân viên mang đến. Sau khi giúp Hứa Khả lau người, lại giúp cô thay quần áo, đặt cô ngồi vào ghế sau, người vẫn ngủ say.
Không có một chút phòng bị nào.
Lúc ngủ cô thường hay lè lưỡi, trông rất đáng yêu, Chu Đại ở bên cạnh nhìn cô ngủ, vuốt ve mặt cô.
Sau khi thỏa mãn, ánh mắt nhìn Hứa Khả dịu dàng hơn rất nhiều.
Vốn đang nhàn nhã, điện thoại lại vang lên, lần này là mẹ Hứa Khả, Từ Mỹ Lan gọi đến.
“Cái kia, bác sĩ Chu, tôi gọi điện thoại vào lúc này có làm phiền anh không…” Từ Mỹ Lan xấu hổ nói.
Sau khi bà vào nhà họ Tiêu, không có bất kì quan hệ nào với nhà họ Chu, cùng Chu Đại lại càng xa lạ hơn.
Bà cũng không biết nên dùng thân phận gì để xưng hô với Chu Đại, nhưng nhìn thấy ảnh chụp Hứa Khả gửi cho vào buổi chiều, trong lòng bất an, dày vò mấy giờ, cuối cùng vẫn gọi.
“Là tôi, có chuyện gì?” Chu Đại lập tức khôi phục biểu tình thường ngày, giọng điệu lạnh lùng, xa cách.
“Chiều nay…Cái kia…” Từ Mỹ Lan ấp úng một lúc, mới nói: “Hứa Khả gửi cho tôi một ảnh chụp, trên màn hình nhiển thị anh chuyển 10 nghìn tệ cho con bé? Đây là sự thật sao? Đứa nhỏ này luôn thích nói dối, tôi sợ bệnh tình của con bé dần trở nên tồi tệ, hoặc là con bé lừa tiền của anh.”
“Là tôi cho con bé.” Chu Đại hào phóng thừa nhận.
Từ Mỹ Lan sửng sốt: “Hả?”
“Con bé nói thiếu tiền, ở đây tiêu xài cũng tốn kém, ngày thường, lễ tết tôi cũng không lì xì cho con bé, đây xem như quà gặp mặt.”
“Cái này…Bác sĩ Chu, thật sự xin lỗi, đứa nhỏ này không hiểu chuyện đòi anh tiền, tôi sẽ chuyển lại cho anh.”
Từ Mỹ Lan đương nhiên không tin Hứa Khả, chỉ cảm thấy cô đang lừa tiền của Chu Đại, dù sao cũng gọi người ta một tiếng cậu, Chu Đại thấy cô còn nhỏ tuổi, lại không có tâm tư nên mới miễn cưỡng cho.
“Không cần, tôi cho con bé tiền tiêu vặt.”
Cúp điện thoại xong, Chu Đại quay đầu nhìn về phía Hứa Khả, cô còn chưa dậy, anh suy nghĩ, liền chủ động liên hệ với bác sĩ Vương -người lúc trước chủ động liên hệ với mình.
Nói chuyện điện thoại xong, Hứa Khả mơ màng chẹp miệng, không biết đang nằm mơ hay chuẩn bị tỉnh dậy nức nở hai tiếng.
Chu Đại nhìn thời gian, 8 giờ, anh nhỏ giọng gọi cô: “Hứa Khả.”
Hứa Khả đang nằm mơ, cảm giác bên tai ù đi, liền tỉnh dậy, trợn mắt nhìn Chu Đại.
Cô vẫn còn nửa mơ nửa tỉnh, ngơ ngác nhìn chằm chằm anh, hiển nhiên đã quên mất bản thân đang ở đâu.
Chu Đại vuốt ve mặt cô: “Không phải đói bụng sao? Mang em đi ăn cơm.”
Cái động tác này vô cùng ái muội.
Chuyện xảy ra trước khi ngủ lập tức tràn ngập trong đầu Hứa Khả, cô kinh ngạc ngồi dậy, nhìn ra bên ngoài, quả nhiên vẫn ở bãi đỗ xe ngầm, tất cả mọi thứ không phải mơ. Cô cúi đầu nhìn, trên người mặc một chiếc váy màu trắng rất đẹp.
Cái này chắc chắn là Chu Đại giúp cô thay.
Hứa Khả cũng không cảm thấy có gì không đúng, sau khi rút khỏi du͙© vọиɠ, cô không còn xấu hổ nữa, mặt không biểu cảm cầm túi đi xuống xe.
Hai chân nhức mỏi, thiếu chút nữa té ngã.
Chu Đại ở phía sau ôm lấy eo cô, tay tự nhiên ôm lấy cô.
Hứa Khả mệt đến mức không muốn giãy giụa, có anh đỡ nên bước đi nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Lúc ở trong thang máy, còn liên tục ngáp dài.
“Mệt sao? Ăn xong chúng ta về nhà.” Chu Đại nhỏ giọng nói.
Hứa Khả nghe ra giọng điệu của anh có biến hóa, cảm thấy người đàn ông sau khi được thỏa mãn, quả nhiên thay đổi, cô véo cánh tay anh, lợi dụng tình hình đưa ra yêu cầu: “Tôi muốn đổi khăn trải giường.”
Cô rất ghét cái giường ngủ màu trắng trong nhà anh, khiến người khác ngủ không yên giấc.
Chu Đại dừng lại một chút, đồng ý.
Sau khi tan làm, anh mặc quần áo bình thường, khuôn mặt được bảo dưỡng rất tốt, 35 tuổi vẫn như người đàn ông 25-26 tuổi, cùng Hứa Khả ở chung một chỗ cũng không chênh lệch.
Trông giống như một đôi yêu nhau.
Người trong thang máy nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ, mọi người đều nhìn họ nhiều hơn một lần, chỉ cảm thấy nam thanh nữ tú, rất xứng đôi.
Hứa Khả cao đến ngực Chu Đại, lại mang giày cao gót, chênh lệch chiều cao này rất đáng yêu.
Đi vào trong nhà hàng, phục vụ nhiệt tình chào đón: “Anh Chu, phòng bao đã được sắp xếp, mời anh đi theo tôi.”
Hứa Khả nhìn lướt qua, cảm thấy bàn ăn cùng thiết kế đều rất xa hoa. Những người ăn cơm ở đây nhìn qua đều là kẻ có tiền, ăn uống tương đối sang trọng, nói chuyện cũng rất nhỏ, ngay cả chị gái phục vụ cũng cao ráo, ưa nhìn.
Cô mặc một chiếc váy dài màu trắng, nhưng cô cũng không biết chiếc váy này có giá gần sáu chữ số, hơn nữa người khác trong mắt cô cũng rất đẹp, cộng thêm hoàn cảnh sinh hoạt trước đây, cô chỉ cảm thấy bản thân không hợp với nhà hàng này, lúc đi đường cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Chu Đại ôm eo cô cũng không thả lỏng, anh bỗng nhiên nhỏ giọng nhắc nhở: “Cẩn thận một chút, đừng để bị ngã.”
Không biết Hứa Khả nghĩ đến cái gì, đột nhiên dừng lại, nói: “Tôi không muốn ăn ở phòng bao, tôi muốn ngồi bên ngoài, muốn một chỗ cạnh cửa sổ.”
Người phục vụ thoáng nhìn qua Chu Đại.
Chu Đại nói: “Giữ lại phòng bao, một bàn cạnh cửa sổ.”
“Dạ.” Người phục vụ mỉm cười trả lời, trực tiếp đưa bọn họ đến cạnh một cái bàn: “Chỗ ngồi này như thế nào ạ?”
Hứa Khả nhìn bên cạnh bàn, đến lúc đó sẽ có người ngồi, cô liền gật đầu ngồi xuống.
Chu Đại ngồi đối diện cô, sau khi thực đơn được đưa lên, anh hỏi Hứa Khả: “Em muốn ăn cái gì?”
“Anh chọn đi, tôi không kén ăn.”
Chu Đại gọi một chuỗi đồ ăn, người phục vụ xác nhận xong liền cầm thực đơn rời đi.
Đồ ăn không lên cùng một lúc cũng không có việc gì, nhưng Chu Đại chợt nhớ tới lời Từ Mỹ Lan cùng bác sĩ tâm lý, hỏi cô: “Lúc trước em làm chuyện gì xấu sao? Tại sao bọn họ lại đưa em đến gặp bác sĩ tâm lý?”
“Nhiều lắm.” Hứa Khả một chút cũng không né tránh đề tài này, cô cầm một cái muỗng nhỏ gõ mặt bàn, “Nhục mạ giáo viên, đánh người, còn yêu đương với một tên côn đồ.”
Nói xong cô ngẩng đầu nhìn Chu Đại, nở một nụ cười ngọt ngào: “Tôi có rất nhiều vấn đề nghiêm trọng, anh phải tránh xa tôi ra, nếu không sẽ gặp rắc rối. Nếu nghiêm trọng còn phải ngồi tù, anh có sợ không?”
Chu Đại cũng không trả lời, anh lại hỏi tiếp: “Thi đại học vừa rồi được bao nhiêu điểm?”
“Không cao không thấp.” Hứa Khả cúi đầu, chăm chú nhìn cái muỗng trong tay, cảm thấy rất đẹp, “Khoảng 100 điểm đi, có nhiều môn không làm bài, 0 điểm.”
“Muốn học đại học không?”
“Muốn.” Hứa Khả giương mắt, không biết đang nói thật hay nói dối, “Anh mua một trường cấp ba để tôi thuận lợi thi cử, nói không chừng sang năm tôi có thể thi đậu đại học. Nhưng anh nguyện ý làm như vậy sao?”
Đúng lúc này, món ăn thứ nhất được đưa lên, là bánh mì trước bữa ăn, rất đẹp mắt.
Hứa Khả ngừng nói, trực tiếp dùng tay lấy một miếng, chấm vào nước sốt rồi nhét vào trong miệng, động tác rất thô lỗ.
Người phục vụ vốn dĩ muốn nhắc cô dùng nĩa hoặc mang bao tay, nhưng phát hiện Chu Đại không nói gì, nên mỉm cười nói: “Hai vị từ từ dùng bữa.”
Hương vị rất ngon, Hứa Khả chưa từng nghĩ đến bánh mì có thể làm ra hương vị này, cô lại cầm miếng thứ hai.
Thấy Chu Đại bất động, cô cố ý hỏi: “Anh không ăn sao? Nước miếng cũng đã nuốt rồi, còn ghét bỏ đồ tôi dùng qua? Xin lỗi, người nghèo chúng tôi chính là như vậy, không nhã nhặn.”
Chu Đại do dự vài giây, dùng nĩa lấy một miếng thịt bò bỏ vào trong miệng, nhai rất chậm: “Không phải.”
Trước đây, anh sẽ không chạm vào đồ người khác từng chạm qua, đặc biệt là đồ ăn, nhưng không ngờ anh lại không cảm thấy Hứa Khả dơ.
Đại khái là thật sự đã nuốt nước miếng của đối phương.
Đồ ăn liên tục được bưng lên, dạ dày của Hứa Khả nhỏ, ăn một chút đã no.
Cô nhìn Chu Đại, phát hiện anh ăn rất từ tốn, bất kể ăn cái gì cũng tao nhã, đó là một tư thái ăn cơm.
Hứa Khả xem phim truyền hình cũng nhìn thấy nam chính ăn như vậy, nhưng không ưu nhã bằng anh, dù sao cũng là diễn xuất, phần lớn diễn viên cũng không phải thực sự giàu có.
Nhưng Chu Đại thật sự rất giàu, từ trước đến nay cô không có khái niệm về tiền bạc, nhưng nghe xong cũng phải trố mắt.
Nghe nói bất động sản cùng khách sạn trong thành phố đều là của nhà bọn họ.
Theo lời cha dượng nói, Chu Đại được cha mẹ anh sinh ra lúc hơn 50 tuổi, đứa con sinh muộn nên đặc biệt được sủng ái, từ nhỏ đến lớn đều dùng đồ đắt tiền đến thái quá.
Nếu đổi thành người khác ăn cơm như vậy, Hứa Khả nhất định trợn trắng mắt nói giả vờ, nhưng đặt trên người Chu Đại lại là một chuyện đương nhiên.
Đột nhiên cô lại chán ghét anh.
Cô muốn xé rách vẻ ngoài ôn tồn, lịch sự của anh.
Vì thế cô đặt dao và nĩa xuống.
Chu Đại lập tức nhìn cô: “Ăn no rồi?”
“Chưa, nhưng tôi không muốn ăn những thứ này.”
Chu Đại nghiêng đầu: “Phục…”
“Không cần gọi thêm đồ ăn.” Hứa Khả nói xong, đưa chân vói vào khăn trải bàn, cởi giày ra, lung tung vài vòng tìm được chân anh, cô dừng lại, chậm rãi theo vị trí đầu gối hướng lên trên, lúc di chuyển còn không thành thật cọ xát chân anh.
Chu Đại không ngờ cô lại làm như vậy, anh buông dao nĩa xuống, nghiêm mặt nói: “Hứa Khả!”
“Anh hung dữ với tôi làm gì?” Hứa Khả giận dỗi: “Ăn cơm thì ăn cơm đi, đừng nói chuyện, để người khác còn ăn.”
Chu Đại bất đắc dĩ.
Anh hung dữ với cô khi nào?
Khi nói chuyện, chân Hứa Khả đã tìm được vị trí giữa hai chân anh, ngón chân đặt ở đũng quần di chuyển lên xuống, cọ xát côn ŧᏂịŧ của anh.
Cơ thể của Chu Đại cứng đờ.