Có lẽ bởi vì Từ Mỹ Lan gọi điện thoại đến, Hứa Khả khó chịu đến mức không ăn được.
Càng nghĩ càng cảm thấy giận, cô cầm cặp sách đi ra cửa, lúc đi tới cửa nhìn thấy bên cạnh bàn bày mấy bình hoa nhỏ, cô dừng lại mấy phút, tức giận đá vỡ một lọ.
Trước khi rời khỏi biệt thự, cô cảm giác hạ thể sưng đau, cô gập người lại, mở hòm thư ra, quả nhiên bên trong có hai lọ thuốc.
Vỗn dĩ muốn ra ngoài, nhưng hiện tại cô lại đổi ý, quay lại phòng khách, gửi tin nhắn cho Chu Đại.
“Cậu, cho tôi chút tiền tiêu vặt, tôi không có tiền, mười nghìn tệ.”
“Em lấy nhiều như vậy làm gì?” Chu Đại lập tức trả lời.
Anh vừa mới làm phẫu thuật xong, vừa trở lại văn phòng nghỉ ngơi, liền mở điện thoại lên nhìn, vừa lúc nhìn camera trong nhà, Hứa Khả giận đùng đùng đá bình hoa xuống.
Nha đầu này từ ngày đầu tiên đến đây đã rất nóng tính, ngoại trừ lúc ở trên giường…
Trong đầu bất giác hiện lên bộ dáng Hứa Khả ở dưới người mình, cơ thể mịn màng, cặρ √υ' vừa lớn vừa trắng, nơi riêng tư cũng bóng loáng, phấn nộn.
Ánh mắt Chu Đại lập tức thay đổi.
Anh uống một ngụm nước ấm, mới áp được ngọn lửa trong cơ thể xuống.
Nghĩ Hứa Khả tức giận vì chuyện hôm qua, cố ý trút giận lên những món đồ trong nhà, giọng điệu của anh hiếm khi nhẹ nhàng hơn: “Em còn chưa tốt nghiệp cấp ba, cho dù thiếu tiền sinh hoạt, cũng không cần một số tiền lớn như vậy chứ?”
Số tiền này anh không thiếu, lấy ra rất dễ dàng, nhưng anh tò mò Hứa Khả muốn làm cái gì. Một cô nhóc, cho dù muốn mua đồ trang điểm, giày dép cùng quần áo, cũng không tốn đến 10 nghìn tệ.
Máu nóng trong người Hứa Khả lại nổi lên, cách màn hình cô đem sự tức giân với Từ Mỹ Lan chuyển lên người anh: “Tôi nợ khoản vay trực tuyến không được sao? Những công ty đó lúc nào cũng thúc giục tôi trả lại tiền.”
“Anh rốt cuộc có phải đàn ông hay không? Không thể hành động dứt khoát sao? Cơ thể cũng đã cho anh, anh còn vỗ mông chạy lấy người, không cho tôi một xu, gái điếm giá cũng không rẻ như vậy.”
Hứa Khả càng nghĩ càng giận, nhịn không được gửi giọng nói qua: “Về sau không cho anh cắm, anh thích làm ai thì làm, đừng tới tìm tôi.”
Chu Đại đang nghe tin nhắn bằng giọng nói của cô gửi đến, ngoài cửa có một cô ý tá đi vào, trong tay bưng ấm trà, nghe xong từng chữ thì sắc mặt vô cùng phức tạp.
Vừa rồi bác sĩ Chu nói chuyện với một người phụ nữ?
Bác sĩ Chu vậy mà đã có bạn gái?
Không phải bác sĩ Chu nói chưa lập gia đình, đối với tình cảm nam nữ cũng không có hứng thú sao?
Trong nháy mắt, cô ý tá nhớ tới những tin đồn khác nhau nghe được trong bệnh viện, mặt đỏ bừng.
Không nghĩ tới bác sĩ Chu ngày thường nhìn đứng đắn, nghiêm túc lại ngầm chơi lớn như vậy.
Chu Đại thường không đóng cửa ngoại trừ lúc ngủ trưa, để thuận tiện cho bệnh nhân tới khám bệnh.
Tính tình của anh không tốt, nhưng rất có trách nhiệm của một người bác sĩ, dù bệnh của bệnh nhân có khó chữa đến đâu anh cũng phụ trách đến cùng, anh sẽ giải đáp mọi thắc mắc về tình trạng của bệnh nhân, chỉ cần không hỏi mấy thứ không thể trả lời anh nhất định sẽ giải đáp.
Y tá đứng ở cửa, đi vào không được, sau khi tiêu hóa xong tin tức lớn vừa nghe được, phát hiện Chu Đại không chú ý tới bản thân, thì nhẹ nhàng gõ cửa hai cái.
“Bác sĩ Chu, tôi đưa trà cho anh.”
Chu Đại đặt điện thoại xuống, ngẩng đầu lên, mặt không đổi sắc nói: “Để trên bàn đi.”
Thật ra anh vừa rồi có nhìn thấy nhưng cũng không cảm thấy gì.
Đối với anh, ngoại trừ chữa bệnh cứu người, không có thứ gì khiến anh quan tâm, mấy lời đồn vớ vẩn gì đó cũng không liên quan gì đến anh.
Hiện tại ở trong mối quan tâm của anh, chỉ có thêm Hứa Khả.
Hương vị của cô rất ngọt.
Y tá ngoài mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng không khỏi muốn hét lên, gấp không chờ nổi muốn quay lại phòng chia sẽ tin tức lớn vừa mới nghe được này cho những người khác. Cô y tá mỉm cười đặt ấm trà xuống, rót một chén trà nóng đưa tới trước mặt Chu Đại: “Bác sĩ Chu, tôi đặt trà ở đây, có chuyện gì thì anh cứ gọi tôi.”
35 tuổi có thể làm trưởng khoa chỉnh hình ở bệnh viện bọn họ, Chu Đại là người đầu tiên. Trong bệnh viện, tuổi Chu Đại không lớn lắm, nhưng bởi vì kinh nghiệm của anh phong phú, hơn nữa tính cách lạnh lùng, thanh danh khoa chỉnh hình đều dựa vào anh, bệnh nhân cũng tin tưởng anh, ở trong bệnh viện rất được tôn trọng.
Chu Đại đẹp trai, giàu có, rất nhiều y tá ngo ngoe rục rịch, nhưng bởi vì anh quá lạnh lùng, mỗi ngày đều bày ra bộ dáng không được lại gần nên không ai dám đến gần anh.
Mặc dù vậy, vẫn không ngăn cản mọi người bàn luận về cuộc sống sinh hoạt cá nhân của anh, ngược lại càng thêm sự hiếu kỳ trong lòng các cô.
Y tá nói xong thì xoay người đi ra ngoài, cẩn thận giúp Chu Đại đóng cửa phòng lại.
Bước đi vô cùng nhanh.
Trên bàn đặt Thiết Quan Âm mà Chu Đại thích, anh cầm chén trà lên uống một ngụm.
Mùi hương êm dịu.
Giống như mùi hương của Hứa Khả.
Dưới bụng đột nhiên nóng lên, Chu Đại xoa trán, anh thật sự điên rồi, cả ngày đều nghĩ đến dáng vẻ Hứa Khả cởi hết quần áo.
***
Bên kia, Hứa Khả nhìn Chu Đại chuyển khoản đến, đếm hai lần, thật sự có năm số 0 thì có chút không dám tin.
Chu Đại thật sự chuyển tiền cho cô?
Nhận tiền xong, cô cười càng thêm châm chọc.
“Quả nhiên là kẻ có tiền, tùy tiên có thể lấy ra 10 nghìn tệ cho người khác.”
Thế giới này, giống như việc Chu Đại cho cô tiền là chuyện hoang đường, người giàu có nhiều đến mức khiến cô không tưởng tượng được, có tiền làm gì cũng được, giống như chuyện Cố Kim làm lúc trước với cô, có tiền, chuyện gì cũng có thể biến mất, không để lại một chút dấu vết nào.
Cũng chỉ còn cô vẫn luôn nhớ kỹ.