Xuyên Đến Hiện Đại Thành Bại Gia Tử

Chương 76: HÒA HỢP

Buổi sáng, Kiều Sâm tỉnh lại, khi nhìn thấy người trong ngực mình thì… thoáng có một cảm giác không chân thật giống như đang ở trong mơ. Yêu một người cùng giới, người ấy lại là em trai của mình, trong mắt những người không biết sẽ là kinh hãi thế tục đến thế nào. Nhưng chỉ có chính anh biết rõ, giờ khắc này anh có biết bao thỏa mãn, tựa hồ cuối cùng cũng tìm được thứ mình cần có nhất, đó không phải là điều mà thân phận tổng tài Kiều thị có thể cho anh.

Loại cảm giác ngọt ngào tràn đầy trái tim này, có lẽ chính là ‘hạnh phúc’ mà mấy bộ phim tình yêu kia hay nhắc tới, thứ mà anh chưa từng được thể nghiệm qua. Nhưng loại cảm giác mỹ diệu này, một khi được nếm thử, sẽ bị nghiện, sẽ dùng hết thảy mọi thủ đoạn để lưu lại nó.

Cho nên, người hiện tại đang nằm trong ngực mình, vô luận như thế nào anh đều phải giữ lại bên cạnh, cho dù đối phương giờ phút này đối với mình có lẽ chưa phải là tình yêu.

Đem người ôm vào trong ngực mình, đầu ngón tay Kiều Sâm lướt qua dấu hôn hồng hồng trên cổ Kiều Cảnh An, khóe miệng mỉm cười, mình cuối cùng cũng có thể đem người này chính thức ôm vào trong ngực.

Cảm giác ngứa ngáy trên cổ khiến Kiều Cảnh An mơ mơ màng màng mở mắt, thấy Kiều Sâm khóe miệng mang cười, đem đầu cọ cọ vào ngực anh, lại cảm thấy phần eo chua xót nói không nên lời, nhớ lại một đêm điên cuồng của hai người hôm qua, sắc mặt cậu có chút khô nóng, khẽ nói: “Thắt lưng của em…”

Vừa nghe lời này, Kiều Sâm lập tức tự giác vươn bàn tay ấm áp nhẹ nhàng vuốt ve bên hông Kiều Cảnh An: “Hôm nay đừng đi học, anh gọi người xin nghỉ cho em.”

Kĩ thuật mát xa của Kiều Sâm tuy kém hơn so với nha đầu phục thị mình ở kiếp trước, nhưng coi như được thông qua, Kiều Cảnh An cũng không chê, ngáp một cái: “Chiều nay em có một môn thi cuối kỳ.”

“Vậy buổi chiều anh đưa em tới trường, nhưng buổi học sáng nay thì không thể đi.” Không thể không biết làm một người anh trai nhưng lại giựt dây em trai mình trốn học là không đúng, nhưng Kiều Sâm vẫn hôn hôn khóe miệng Kiều Cảnh An nói: “Ngủ tiếp một lát?”

Kiều Cảnh An lắc đầu: “Đói.” Cái chỗ kia cũng không có cảm giác không khỏe, nghĩ đến Kiều Sâm đêm qua chắc đã nhân lúc mình mê man mà giúp mình tẩy trừ, cơm tối không ăn, lại đã trải qua vài phen vận động kịch liệt, bụng cũng đã có cảm giác đói.

Nghe thấy em trai bảo bối nói đói, Kiều Đại thiếu gia vội vàng đứng dậy mặc quần áo tử tế, lại cầm quần áo thay cho Kiều Cảnh An, hai người sửa soạn xong, Kiều Sâm mới nắm tay Kiều Cảnh An chậm rãi xuống lầu.

Vương quản gia vẻ mặt bình tĩnh dẫn hai nữ hầu bưng bữa sáng lên, ánh mắt hơi dừng lại trên cổ Kiều Cảnh An, rồi lại lập tức chậm rãi dời đi, đem một ly sữa đặt tới trước mặt cậu: “Nhị thiếu gia, uống cốc sữa để bồi bổ thân thể.” Sau đó mí mắt cũng không thèm nhấc lên đẩy một bát cháo loãng đến trước mặt Kiều Sâm, lại quay sang đem mấy món điểm tâm tinh xảo còn có hai quả trứng chần nước sôi tròn vo đưa tới trước mặt Kiều Cảnh An.

Làm xong, Vương quản gia mới không tình nguyện thả một cái đĩa trước mặt Kiều Sâm, mà trong đĩa, thình lình nằm hai cái bánh bao bé bằng hai ngón tay út (ăn kỉu gì nè trời @@b).

Phân phối bữa sáng xong, Vương quản gia mí mắt cũng không nhấc lên nói: “Nhị vị thiếu gia từ từ dùng bữa.”

Kiều Sâm khóe miệng run rẩy nhìn bát cháo loãng có thể bơi lội cùng đĩa bánh bao khô quắt trước mặt mình, lại nhìn nhìn bữa sáng phong phú trước mặt Kiều Cảnh An, chiếc đũa trên tay nặng thêm vạn phần.

“Ca ca, sao anh ăn ít như vậy?” Kiều Cảnh An thấy rõ mấy thứ trước mặt Kiều Sâm: “Em chia cho anh trứng chần nước sôi nè.” Nói rồi, cầm chiếc dĩa ngân quang lóng lánh xiên lấy một quả trứng.

“Nhị thiếu gia, thiếu gia ngày hôm qua nói muốn húp cháo loãng gặm bánh bao, trứng của cậu quá ngấy, vẫn là không nên miễn cưỡng thiếu gia.” Vương quản gia ngẩng đầu cười cười với Kiều Cảnh An, lộ ra vài chiếc răng trắng hếu: “Nhị thiếu gia chắc cũng không muốn thiếu gia khó xử a?”

Kiều Cảnh An nghe giải thích như vậy liền gật đầu, thu lại dĩa ăn, đưa tới bên miệng mình, một ngụm cắn xuống, quả trứng khuyết mất một miếng, cậu nuốt xuống, cười với Vương quản gia, nói: “Ăn thật ngon.”

Vương quản gia vui vẻ sờ sờ đầu Kiều Cảnh An: “Ăn ngon vậy liền ăn nhiều một chút, từ nay về sau cậu muốn ăn cái gì, Vương thúc thúc sẽ làm cho cậu.” Nói xong, lại gườm gườm liếc nhìn Kiều Sâm: “Không thích ăn cái gì, cứ nói cho Vương thúc thúc.”

Kiều Sâm bị cái nhìn này của Vương quản gia khiến cho có chút không được tự nhiên, dựa vào thái độ này của Vương quản gia, anh thậm chí bắt đầu hoài nghi Vương quản gia đã biết rõ chuyện giữa anh và Tiểu An.

Hai anh em ăn xong điểm tâm, Kiều Sâm muốn đi làm, lại không muốn để Kiều Cảnh An ở nhà một mình, cho nên lại đem Kiều Cảnh An mang lên xe mình.

Vương quản gia đứng ở trước cửa sổ trong thư phòng, nhìn theo chiếc xe màu đen chắn kính ra khỏi cửa chính của Kiều gia, thần sắc phức tạp khó phân, cho đến khi bóng dáng ô tô không còn nhìn thấy nữa, ông mới kéo bức màn lại, làm cho thư phòng rơi vào tối tăm.

“Đúng là nghiệt duyên a.”

***

Nhân viên Kiều thị từ trên xuống dưới lâm vào cảnh nước sôi lửa bỏng đã gần một tháng, Trầm Tuấn dụi dụi hai mắt thâm quầng, liền đến phòng bán hàng lấy báo cáo.

Tổng tài mấy ngày nay tính tình vô cùng không tốt, chiều hôm qua còn vô duyên vô cớ về sớm, làm trợ lý tổng tài, hắn cảm thấy áp lực rất lớn a.

Lấy báo cáo xong, còn xét duyệt qua một lần lại một lần, hắn liếc mắt nhìn thời gian, đã chín giờ, xem ra tổng tài không chỉ về sớm, mà còn đến muộn. Đem bản thiết kế của công ty chi nhánh sửa sang lại cho tốt, lại kiểm tra qua một lần nữa, hắn rốt cục thoáng nhìn thấy hai người ngoài cửa phòng làm việc. Hai mắt vốn đang ảm đạm vô thần của hắn bỗng dưng sáng ngời, người đi theo bên cạnh tổng tài, không phải Nhị thiếu gia sao?

Liếc mắt nhìn các loại tài liệu trong tay, Trầm Tuấn thở phào một cái thật dài, Nhị thiếu gia, cậu chính là Bồ Tát cứu khổ cứu nạn a.

***

Chiếc sô pha đơn trong văn phòng Kiều Sâm đã được đổi thành một chiếc ghế salon càng thêm mềm mại thoải mái, tuy nói kiểu dáng của nó vô cùng không ăn nhập với phong cách của cả văn phòng, nhưng không có ai dám nhiều lời một câu, người nào cũng biết, đó là ‘bảo tọa’ chuyên dụng thuộc về Nhị thiếu gia.

Sau khi Kiều Cảnh An đi theo Kiều Sâm vào văn phòng, liền ngồi lên ghế sa lon lật giở một quyển sách, không đầy một lát đã thấy sách trong tay cậu rơi trên mặt đất, còn người đã cuộn mình lại trên ghế salon mà ngủ.

Kiều Sâm thấy thế, giảm điều hòa nhiệt độ, còn lấy áo vest khoác lên người Kiều Cảnh An mới an tâm làm việc lại, chỉ an tĩnh ngồi một lúc, trong đầu lại nghĩ đến bộ dáng thở dốc của Kiều Cảnh An dưới thân mình đêm qua, còn có tiếng rêи ɾỉ ngâm nga mị hoặc, buông con chuột ra, Kiều Sâm đi đến bên cạnh người đang say giấc, ngắm nhìn vẻ mặt bình yên lúc ngủ của cậu, nhịn không được cúi người hôn lên đôi môi đỏ mọng kia.

Trầm Tuấn đời này chưa bao giờ hối hận việc mình không gõ cửa phòng tổng tài giống như bây giờ, hắn nhẹ nhàng đóng lại cửa, lại không thể che hết sự hoảng sợ dưới đáy lòng.

Mặc dù khoảng cách có chút xa, nhưng cử chỉ ôn nhu của Kiều Sâm còn có nụ hôn kia, đã làm hắn hiểu đây là chuyện gì. Hắn như thế nào cũng không tưởng tượng được, Kiều Sâm đối với em trai của mình lại ôm loại tâm tư này.

Những nghi hoặc trong lòng trước kia tựa hồ nháy mắt đã tìm được đáp án, chỉ là đáp án này vô cùng kinh thế hãi tục, làm hắn bất chợt không biết phản ứng như thế nào.

Hắn chưa từng gặp qua một Kiều Sâm ôn nhu như thế, cũng chưa bao giờ thấy Kiều Sâm đối xử với ai tốt như vậy, Kiều Cảnh An là ngoại lệ, chỉ là phần ngoại lệ đó lại xen lẫn loại tình cảm này.

Nắm chặt tài liệu trong tay, Trầm Tuấn hít sâu một hơi, làm cho nụ cười trên mặt khôi phục trạng thái bình thường, giơ tay gõ lên cửa văn phòng.

“Vào đi.” Thanh âm này vẫn là đạm mạc vô tình như cũ.

Lúc Trầm Tuấn vào cửa, Kiều Sâm vẫn ngồi trên thành ghế sô pha nơi Kiều Cảnh An đang ngủ, nhìn thấy hắn tiến đến, Kiều Sâm cũng không đứng dậy, mà là vươn tay sửa sang mấy sợi tóc trên trán Kiều Cảnh An, hạ giọng nói: “Có chuyện gì?”

Liếc nhìn tay Kiều Sâm, Trầm Tuấn thu hồi ánh mắt, tận lực đè thấp thanh âm của mình: “Đây là tài liệu công ty chi nhánh gửi đến, còn có một số báo cáo của tất cả phòng.”

Kiều Sâm nhẹ gật đầu: “Đặt lên bàn, cậu đi ra ngoài đi.”

Trầm Tuấn theo lời đặt tài liệu lên bàn, lúc ra khỏi văn phòng, nhịn không được quay đầu lại nhìn thoáng qua, đã thấy Kiều Sâm hết sức ôn nhu đem Kiều Cảnh An kéo vào trong ngực, mà người bị anh ôm vào ngực kia, cũng không thấy có dấu hiệu tỉnh lại, mà lại dúi đầu vào cổ Kiều Sâm tiếp tục ngủ.

Trầm Tuấn trong lòng xao động, vốn là cảm giác kinh hãi tựa hồ hóa thành một loại chua xót khó nói lên lời, chỉ cảm thấy hai người này hòa hợp đến mức khiến cho người ngoài cảm thấy cực kỳ hâm mộ.

……………………………………………………………………