Bích Đông

Chương 11: Áp đảo

Lục Trì Chi đột nhiên nghiêm túc lên, biểu tình ngạo mạn, thần sắc cool ngầu, dường như không ai nghi ngờ lời anh nói. Lâm Biệt Mộng hiển nhiên là bị bộ dáng nghiêm trang của anh lừa, nửa tin nửa ngờ mà nhìn về phía cô.

Ánh mắt của anh ta sắc bén lại chán ghét, làm cho Ngọc Điệm Thu hoài nghi dung mạo của mình có phải xấu đến mức thái quá trong nháy mắt.

“Ông chú, chú có đi hay không?” Một nam sinh cosplay bên đường bị ngăn trở đường đi, sắm vai cậu bé hồ yêu mỹ diễm hét to: “Sáng sớm tinh mơ, đừng ngăn chúng cháu chụp ảnh có được không.”

Nhóm người này xuất hiện, làm Lâm Biệt Mộng vốn dĩ đang có thái độ hoài nghi hoàn toàn dao động, biểu tình giống như ăn c*t, anh ta dựng xe ở bên cạnh: “Thời gian không còn sớm, tôi còn có cuộc họp, hai người anh em có thể từ đây đi về không? Phía trước chính là cửa tàu điện ngầm, thật ngại quá.”

“…”

Còn kỳ thị giới tính?

Không phải anh ta chủ động nhất định phải đưa cô đi hay sao? Nội tâm Ngọc Điệm Thu thầm mắng người này không phúc hậu. Nghĩ lại cô cũng có chỗ không đúng: “Không sao cả.” Cô lo lắng Lục Trì Chi sẽ phát hoả, giật nhẹ tay áo của anh, cười làm lành dỗ Đại thiếu gia xuống xe: “Tôi mời cậu ngồi tàu điện ngầm?”

“Được.” Tâm tình Lục thiếu gia không tồi, tốc độ cởi đai an toàn có thể so với tốc độ tàu lượn siêu tốc đến trạm.

Anh nghiêng đầu nhìn về phía cô, đuôi lông mày mang theo ý cười.

Bị ném ở nửa đường còn lạc quan như vậy, tâm thái thật tốt. Ngọc Điệm Thu rầu rĩ không vui mà đi về hướng cửa tàu điện ngầm.

“Tức giận?” Lục Trì Chi đi ở phía sau cô.

“Có chút.” Ngọc Điệm Thu không thèm che giấu: “Nhưng tôi cũng có chỗ không đúng.” Cô kiểm điểm chính mình: “Trách tôi không có ngoan tâm mà từ chối anh ta. Cũng trách tôi không nói trước cho anh ta là tôi mặc nữ trang.” Câu nói cuối cùng, cô hơi chột dạ.

“Ngọc Điệm Thu.” Lục Trì Chi giơ tay, dùng sức xoa đầu cô, tiếng nói lại rất nhẹ: “Trừ bỏ tôi, cậu cho rằng ai sẽ tin cậu?”

Chỉ có anh, mới cam tâm tình nguyện giả ngu chơi với cô lâu như vậy.

Cô gái nhỏ lộ ra biểu tình ngây thơ, đè nặng đỉnh đầu: “Cậu đừng kéo tóc tôi, dễ bị xù.”

Lục Trì Chi cười khẽ một tiếng: “Tôi nói, trí tuệ của cậu có phải toàn dùng trên việc viết truyện cười chơi hay không?”

Cha mẹ đều là phần tử tri thức, nhưng bọn họ chê trách chỉ số thông minh của cô nhiều nhất. Thường xuyên nói: “Người ngốc có phúc của người ngốc.”

Ngoc Điệm Thu nghiêng đầu nghĩ nghĩ: “Căn cứ theo phản ứng của cha mẹ tôi mà phán đoán, chỉ số thông minh của tôi hẳn là không cao được.” Cô khiêm tốn một chút.

Có thể là sợ cô tự ti, Lục Trì Chi khen: “Truyện cười của cậu viết rất ổn.”

“Truyện cười là xé mở vết sẹo, nói ra câu chuyện xấu hổ trên người mình để làm cho người khác cười thôi.” Ngọc Điệm Thu nhấp môi, khoé miệng kéo xuống phía dưới: “Truyện cười tốt nhất, thật ra đều xuất thân từ người nghèo túng.”

Nhận thấy được cảm xúc nhỏ của cô, Lục Trì Chi muốn đến dắt cô, kết quả cô gái này giây tiếp theo đột nhiên chuyển qua nhìn anh bắn tim: “Không sao cả, sẽ tốt thôi.”

“…”

Tay anh dừng ở giữa không trung.

Ngọc Điệm Thu thấy ánh mắt anh lập loè, hỏi: “Làm sao thế?”

Tay của Lục Trì Chi để trong túi, dường như không có việc gì mà nói: “Chuyện vừa rồi làm cậu rất khổ sở?”

“Xem thường tôi rồi.” Cô lại cong mắt trong giây lát, cười giống như một mặt trời nhỏ, rung đùi đắc ý ra vẻ lão thành, cảm khái: “Cuộc đời ấy à, đơn giản chính là cậu nhìn trò cười của tôi, tôi nhìn trò cười của cậu, mỗi người đều đang nỗ lực sống thành người đi chế giễu mà thôi.”

Điều cô thấy buồn chính là Lâm Biệt Mộng cũng tin cô là nam.

Thật sự giống đàn ông như vậy sao?

Mấy năm nay cô thay đổi rất nhanh, từ đỉnh đồi đến thung lũng, vẫn duy trì trái tim lạc quan như cũ. Trong lòng Lục Trì Chi nghĩ, cô không phải ngốc, mà là dũng cảm.

Trong nháy mắt, mặt trời nhỏ đột nhiên lại ủ rũ cụp đuôi: “Nhưng mà tôi đột nhiên thật khổ sở.”

Lục Trì Chi bị cảm xúc đột nhiên xảy ra của cô làm cho sửng sốt: “Ừm?”

Nội tâm Ngọc Điệm Thu đang khóc: “Tôi vừa mới tính, chuyên cần của tôi mất rồi, thêm việc đến trễ thì sẽ bị trừ 900 tệ!”

“…”

“Sửa chữa quy tắc chấm công?” Cả người Lão Bạch đều choáng váng: “Cậu ngày thường cũng mặc kệ loại hình chấm công này, sáng sớm hôm nay đến tìm tôi vì một việc nhỏ như vậy?”

Biểu tình của Lục Trì Chi nghiêm túc: “Việc của công nhân không phải việc nhỏ. Đến trễ một ngày vốn không nên trừ hết chuyên cần, đặc biệt là trung tâm Mỹ thuật, bọn họ dựa theo linh cảm mà sáng tác, để cho bọn họ đặt tâm tư lãng phí trên bảng chấm công, chính là mang theo xiềng xích mà khiêu vũ, ảnh hưởng mỹ cảm.”

Lý do này rất hợp lý, nhưng lại hợp lý đến mức vô cùng kỳ lạ.

Lục thiếu gia một lòng một dạ làm kỹ thuật, là một người công ty đóng cửa cũng không nhíu mày, đột nhiên lại quản việc này, kỳ lạ, quá kỳ lạ.

Lão Bạch: “Cậu nói gì cũng đúng, tôi lập tức báo nhân sự sửa lại, tháng sau có hiệu lực, cậu xem có được không?”

Lục Trì Chi: “Lập tức có hiệu lực.”

Lão Bạch: “Được, cậu nói gì thì là thế.” Dù sao là anh bỏ tiền ra phát tiền lương.

Lão Bạch tìm hiểu xem hôm nay người công nhân nào đến trễ. Nhìn thấy tên Ngọc Điệm Thu, nháy mắt đã hiểu.

Khó trách Lục thiếu gia muốn dùng lương cao tìm một người giám đốc đến thay anh quản lý công ty, con đường hôn quân chỉ muốn mỹ nhân không cần giang sơn này của anh, vì để lấy tiếng cười người đẹp, long mạch cũng sợ là đều bị anh cho nổ vang trời.

Tin nhắn trong nhóm ngày thường vốn dĩ không có gì đã lên đến 99+ tin. Ngọc Điệm Thu mở ra một cái, lại tắt đi. Hai giây sau, cô mới phản ứng lại, lại ấn vào.

Đến trễ một lần không trừ hết chuyên cần, từ hôm nay chính thức có hiệu lực?

Buổi sáng vừa đến trễ, buổi chiều công ty đã ra quy tắc mới, Lục Thần Tài thật sự làm cô may mắn!

Ngày hôm sau phát tiền lương, Ngọc Điệm Thu nhận được tiền thưởng chuyên cần. Thêm tiền viết quảng cáo, đã gom đủ số tiền lớn mà cô thiếu Lục Trì Chi.

Cô lật đến tài khoản Alipay của anh, đưa tiền vào chuyển khoản.

Không có nợ cả người nhẹ nhõm.

Một tuần sau, xe sửa xong rồi. Nghĩ đến phí xăng dầu, Ngọc Điệm Thu quyết định không lái đi.

Đi ra từ trạm tàu điện ngầm, lá cây bạch quả ở lối đi bộ lăn xuống dưới chân, rất có cảm giác mùa thu. Mùa thu là một mùa bi thương, mùa xuân đau, mùa thu buồn mà.

Linh cảm của Ngọc Điệm Thu đến rồi, viết một văn án ngoan cường mỉm cười. Đối xứng là các loại trái cây có thể làm người vui vẻ: Cam quýt, chuối, táo, anh đào làm mặt bìa.

Đại chùy dưỡng sinh 80; [Chúc mừng Tạc Tạc nhận được vinh dự là Blogger dưỡng sinh (đầu chó)]

Thiết chùy mài thành kim: [Đoán mệnh nói tôi còn thời gian nhiều nhất là nửa năm để sống, sau này tôi sẽ hoá thành tro tàn. Hy vọng lúc sinh thời có thể giúp Blogger tôi thích nhất đập tường.]

Điện chùy tạc tường: [Bạn trên lầu an tâm mà đi, có tôi đây.]

Nhóm fans cứng này là động lực kiên trì chia sẻ truyện cười mấy năm của cô. Ngọc Điệm Thu nghẹn cười trên đường cái, theo thói quen ấn vào trang chủ của Dĩ Hằng. Anh đã ngừng cập nhất mấy ngày rồi.

Muốn giục cập nhật, lại không dám.

Buổi tối, Lục Trì Chi gửi tin nhắn đến, nói đêm nay anh không về, bảo cô khoá trái cửa.

Những ghi âm cũ trên trang chủ của anh cô đã nghe qua rất nhiều lần, không có âm tần thôi miên, Ngọc Điệm Thi trằn trọc khó ngủ. Ngày hôm sau tròng mắt bị che kín tơ máu, ánh mắt của cô có sát khí.

Lâm Biệt Mộng không biết là cọng dây thần kinh nào đặt sai chỗ, đột nhiên xuất hiện ở dưới tầng tiểu khu, nhìn thấy cô thì biểu tình giống như một tội nhân, ăn nói khép nép: “Tiểu Thu, thật xin lỗi, ngày đó anh không nên ném em ở giữa đường.” Thái độ xin lỗi của anh ta thành khẩn: “Đây là quà tặng mua cho em.”

Mặt Ngọc Điệm Thu không có biểu tình gì: “Không cần.” Cô xoay người: “Việc ngày đó tôi cũng có chỗ không đúng, cho nên huề nhau.”

“Em là nữ.” Lâm Biệt Mộng đuổi theo cô ra cổng lớn: “Anh đã tra số điện thoại của em, tìm được các tài khoản xã hội khác của em…”

“Anh định ăn tôi?” Ngọc Điệm Thu quay đầu, tức giận mà đánh gãy anh ta.

“Không, anh chỉ là muốn hiểu em thêm. Tiểu Thu, em muốn cái gì tôi cũng có thể thoả mãn em, anh mở công ty, có phòng, có xe, còn có cả hộ khẩu bản địa, yêu anh em không cần phải đi làm, mỗi tháng anh cho em một vạn tiền tiêu vặt, em suy nghĩ một chút?”

Dỗ nữ sinh viên Đại học?

Ngọc Điệm Thu nghĩ thầm, nhất định do vài ngày không tiếp xúc với Lục Trì Chi, cô bắt đầu mắc vận con rệp, gặp gỡ người bị bệnh tâm thần.

Thấy cô lâm vào trầm tư, Lâm Biệt Mộng cho rằng đã hấp dẫn được cô, duỗi tay ôm lấy cô.

Bị Ngọc Điệm Thu trở tay đánh một bạt tai vào mặt: “Chú cảnh sát! Tôi đánh người…”

“Đừng quấn lấy cô gái nhỏ nhà người ta, hành vi này của cậu là quấy rối tìиɧ ɖu͙© đấy, hiểu không?” Cảnh sát nhân dân đưa chứng minh thư của Lâm Biệt Mộng cho anh ta, trợn trắng mắt một cái: “Một người đã có tuổi, đứng đắn tìm một đối tượng không được à? Thế nào mà lại quấn lấy học sinh đang đi học.”

Ngọc Điệm Thu ở bên cạnh gật đầu phụ hoạ: “Đúng vậy. Cảm ơn chú cảnh sát.”

“Đừng khách khí, đúng rồi, cô gái nhỏ ra bên ngoài phải bảo vệ tốt chính mình.”

Nhìn thấy Ngọc Điệm Thu ngồi xe cảnh sát đến chỗ làm, điều đầu tiên Lão Bạch vọt vào văn phòng, gọi điện thoại mách lẻo với Lục Trì Chi ở nơi khác.

Lục Trì Chi lập tức hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Lão Bạch: “Tôi vừa hỏi Lydia, nói là đánh một tên sắc quỷ.”

Ngữ khí của Lục Trì Chi khẩn trương: “Vậy sao lại để xe cảnh sát đưa đến đây? Cô ấy bị thương?”

“Không có không có, còn tốt, còn kính lễ thiếu niên tiền phong với cảnh sát nhân dân.” Lão Bạch cảm thấy cô gái này thật sự là thú vị, cười nói: “Đi xe cảnh sát đến đây, hình như là bởi vì sợ bị trừ tiền lương, ha ha ha cười chết.”

Lục Trì Chi: “Rất buồn cười?”

“Không cười, tôi không cười. Cái gì nhỉ, tôi đi lên tiếng kêu gọi, Ngọc Điệm Thu đây là phối hợp cảnh sát nhân dân phá án, không trừ tiền lương.”

Ngọc Điệm Thu luôn nhìn Lydia xác nhận lần này đến trễ không bị trừ lương, mới yên lòng.

Ngày thứ tư Lục Trì Chi không ở, cuộc sống của cô hàng ngày khó yên. Luôn cảm thấy mấy ngày nay làm gì cũng không thuận, uống nước cũng bị sặc.

Cô cuối cùng cũng không khống chế được, chủ động gọi điện thoại cho Lục thiếu gia, nói bóng nói gió hỏi thăm ngày về: “Tôi nấu cơm thịt khô, hôm nay cậu có về không?”

Lục Trì Chi: “Không về đâu. Làm sao thế, nhớ tôi à?”

“Phụt…” Ngọc Điệm Thu lau nước trên khoé miệng: “Cậu đứng đắn một chút.”

Lục Trì Chi cười nhạo một tiếng: “Sợ là cậu hiểu sai rồi?”

Vành tai Ngọc Điệm Thu tự nhiên nóng bừng, lời này còn có thể bỏ đi nơi nào? Nghe như thế nào cũng không thích hợp, được không!

“Vậy được, vậy, tôi tự mình ăn.”

“Đừng ăn hết đấy, chừa một ít cho tôi.”

“Biết rồi.” Ngọc Điệm Thu chuẩn bị cúp điện thoại.

Như là có thể dự đoán động tác của cô: “Đợi chút.” Lục Trì Chi nói: “Cậu làm sao vậy, nghe nói còn ngồi trên xe cảnh sát?”

“Chính là người đàn ông đâm xe tôi kia, nói cho tôi một vạn một tháng, muốn bao dưỡng tôi, bị tôi đánh, tôi liền gọi điện báo cảnh sát.”

“Hoá ra là tự mình tố giác báo cảnh sát.” Lục Trì Chi cười nhẹ một tiếng, âm thanh biến lạnh: “Đáng đánh.”

Đêm nay, Ngọc Điệm Thu ngủ một giấc ngon lành. Cô phát hiện cô có chút ỷ lại với âm thanh của Lục Trì Chi, cùng anh trò chuyện, còn có ích hơn nghe hát ru ngủ.

Buổi chiều, Ngọc Điệm Thu nhận được cuộc điện thoại của Trịnh Tiểu Giai, nói có một bạn học cấp ba xảy ra tai nạn xe đến bệnh viện, tài xế gây chuyện còn bỏ chạy. Ngọc Điệm Thu biết tình huống gia đình bạn học kia không tốt lắm, cha mẹ đều là nông dân, chỉ dựa vào bán trái cây thu tiền về lấy làm viện phí cho cậu ta, cũng không mượn được tiền làm phẫu thuật.

Trịnh Tiểu Giai đề nghị Ngọc Điệm Thu hỗ trợ bán hàng, có thể bán bao nhiêu tính là bấy nhiêu. Ngọc Điệm Thu không nói hai lời liền mở link bán hàng.

Lấy tiền hơn 2000 tệ sinh hoạt phí gửi cho mẹ của bạn học, cô tiếp tục hỗ trợ mở rộng trên các ứng dụng xã hội khác.

Sau đó, cô bị toàn mạng chế giễu.

… Trước đó đột nhiên gửi ảnh trái cây, tôi đã biết người phụ nữ này không đơn giản. Quả nhiên, ngày hôm sau đã bắt đầu bán hàng, ha hả.

… Cười chết, mọi người tưởng là Blogger khôi hài, người ta từ một thiết kế nhân vật đến marketing rồi đến bán hàng, kế hoạch đi từng bước một, không có đoàn đội cô ta sao có thể nổi tiếng như vậy? Một đám người bị coi là kẻ ngốc.

… Bị lừa rồi! Còn tưởng là thật sự là thiên tài thiếu nữ gì đó, không nghĩ đến tất cả đều là thiết kế nhân vật mà thôi.

… Dù sao tôi cũng không mua đồ vật của cô ta, bán không được thì xem cô ta có bao nhiêu lợi hại.

Cũng có không nhiều fans tin tưởng cô, giúp cô nói chuyện, nhưng âm thanh của bọn họ đã sớm bị bao phủ trong tiếng trào phúng khổng lồ.

Ngọc Điệm Thu nhìn thấy khu bình luận hoàn toàn luân hãm, lại xem còn chưa đạt tới doanh số 500, chán nản chui đầu vào dưới gối.

Không phải bởi vì bị giang cư mận trào phúng, mà là cô muốn giúp đỡ bạn học, lại trong lúc vô ý thức làm vội vàng. Cái cảm giác vô lực này làm cô bắt đầu hoài nghi chính mình chia sẻ ước nguyện vui sướиɠ lúc ban đầu có phải sai lầm hay không.

Bất luận làm cái gì cũng sẽ bị nghi ngờ là lăng xê, giống như lão nhân chân chính bị ngã không người nào dám giúp đỡ.

Có quá nhiều người ác dùng thiện ý của mọi người, dẫn tới những người có yêu cầu trợ giúp chân chính không người hỏi thăm. Tức giận, nhưng không có bất cứ biện pháp nào.

Nghe thấy âm thanh mở cửa, cô biết Lục Trì Chi đã trở lại. Buổi sáng anh gửi tin nhắn nói đêm nay sẽ trở về. Ngọc Điệm Thu lười đứng dậy, nằm liệt trên giường tiếp tục tự kỷ.

Nửa đêm vẫn không hề buồn ngủ. Ngọc Điệm Thu đeo tai nghe lên nghe nhạc, cuốn chính mình vào ổ chăn, lăn qua lăn lại, cho đến khi hết tinh lực.

Vẫn là không ngủ được.

Cô từ bỏ đấu tranh với mất ngủ, sờ soạng đi ra phòng khách lấy cái giá. Từ trong nhà đen tối bắt đằu quay chụp, lại đi ra ngoài, cô chuẩn bị quay một bầu trời đêm.

Sợ đánh thức Lục Trì Chi, Ngọc Điệm Thu không dám bật đèn. Khi đi ngang qua phòng ngủ chính, cô thả chậm bước chân, tay chân nhẹ nhàng.

“Cạch” một tiếng, cửa phòng bên cạnh đột nhiên mở ra.

Ngọc Điệm Thu nhanh chóng ấn tắt điện thoại.

Lục Trì Chi ngày thường đi đường rất nhanh, đi một bước là lướt xa cô. Anh không biết cô ở bên ngoài, không hề phòng bị, mũi chân bị cái giá trong tay cô làm vướng, cả người lảo đảo một cái.

“…”

Ngọc Điệm Thu ngừng thở, chuẩn bị nhân lúc tối tăm chạy trốn.

Xoang mũi của Lục Trì Chi nhảy ra một tiếng cười, tiếng nói trầm thấp của anh vang lên trong bóng đêm: “Tiểu tặc đến từ đâu?”

Ngọc Điệm Thu vốn dĩ muốn chạy trốn, anh đột nhiên nói chuyện, cô chưa kịp phanh lại, bị cái giá dưới chân vướng một chút, trọng tâm của thân thể mất cân đối, “rầm” một tiếng bổ nhào xuống sàn nhà.

“A…” Cô bị đau, phát ra một tiếng kêu rên.

Một giây khi cô ngã xuống kia Lục Trì Chi cũng đã bắt được cánh tay cô, đáng tiếc tốc độ chạm đất của mặt cô quá nhanh, anh không kịp kéo cô trở lại. Không chỉ không giữ được cô, chính Lục Trì Chi cũng ngã xuống theo.

Vừa mới ăn một cái ngã sấp, sau lưng lại trầm xuống: “A!” Ngọc Điệm Thu nức nở quay đầu, chóp mũi cọ vào vải quần áo mềm mại của người phía sau.

Trên người của người đàn ông có mùi hương thanh đạm dễ gửi, không biết là mùi dầu gội đầu hay mùi bồ kết, quấn vào nhau biến thành hơi thở độc hữu của anh.

Hô hấp của Lục Trì Chi phun lên má cô, ý nghĩ ma quỷ lan ra tứ chi, phảng phất giống như có ngàn vạn con kiến xúc động dây thần kinh toàn thân, làn da của cô không chịu khống chế mà nổi lên một tầng da gà.

Đến hô hấp cũng dường như trở nên khó khăn.

Hai giây sau.

Ngọc Điệm Thu cuối cùng cũng phát hiện, cô làm đệm lót cho Lục Trì Chi!

“Cậu… nặng… quá!” Cô khóc nức nở kêu rên.

Cảm giác sắp bị đè xẹp lép, cô lười biếng xoay người huých huých người đàn ông sau lưng: “Người anh em cậu động một chút! Tôi sắp không xong rồi!”