“Sao lúc đấy không gọi anh?”
Triệu Vy cười lấy lòng, cô hôn vào má anh.
“Chuyện không lớn lắm, em xử lí được mà”
Hàn Chấn Phong chòm người lên hôn thật kêu vào môi Triệu Vy sau đó khởi động lái xe đi.
“Được rồi anh đưa em đi ăn ngon!”
Hàn Chấn Phong đưa Triệu Vy đến nhà hàng King quen thuộc để ăn tối. Vì lúc trên xe Triệu Vy kêu thèm đồ ăn Nhật Bản nên anh đã đặt một phòng ăn riêng cho hai người rồi đặt món ăn Nhật để cô ăn thoả thích. Triệu Vy choáng ngợp trước một bàn lớn toàn món ăn Nhật Bản, cô hớn hở:
“Anh đã dặn nhà hàng làm bàn thức ăn này sao, trông ngon quá!”
Hàn Chấn Phong nở nụ cười dịu dàng gắp cho cô một miếng sushi cá hồi, Triệu Vy vui vẻ gắp lên ăn. Hàn Chấn Phong còn múc sẵn cho cô một chén súp miso bên cạnh để cô húp. Triệu Vy trong lòng ngọt ngào, anh luôn như thế lúc nào cũng sẽ chăm sóc cô trước rồi mới đến bản thân. Giống như lúc này, anh vẫn chưa ăn gì nãy giờ chỉ toàn gắp thức ăn cho cô còn tỉ mỉ giúp cô lau khoé miệng dính thức ăn. Cho đến khi cô đã ăn được một lúc lâu thì Hàn Chând Phong mới bắt đầu dùng bữa.
Cánh cửa phòng ăn đột nhiên bị đẩy ra, là một cô gái, đi đằng sau còn có một nhân viên phục vụ vẻ mặt vô cùng lo lắng. Cô gái kia nhìn thấy Hàn Chấn Phong liền tức tốc chạy đến rất tự nhiên ôm lấy vai anh, Hàn Chấn Phong khó chịu đẩy ra.
“Phùng tiểu thư xin cô có chút tự trọng đừng để tôi phải nặng lời.”
Hoá ra cô gái đi vào là Phùng Mỹ Triều. Cô ta đi ăn với vài người bạn ở đây vô tình đi ngang qua phòng ăn của Hàn Chấn Phong liền nhan chóng chạy vào dù cho nhân viên ngăn cản.
“Anh làm gì phải khó chịu như thế sớm muộn gì hai ta cũng cưới nhau thôi.”
Hàn Chấn Phong khinh bỉ lấy giấy chùi nơi Phùng Mỹ Triều chạm qua, cô ta nhìn hành động đó của anh liền căm tức giận dữ. Hàn Chấn Phong không rảnh để ý đến cảm xúc của Phùng Mỹ Triều anh tiếp tục quay sang Triệu Vy gắp thức anh vào chén cho cô.
Phùng Mỹ Triều liếc về phía Triệu Vy, ánh mắt cô ta hằn lên tia giận, giọng nói điêu ngai vang lên:
“Anh đừng như thế em chỉ muốn đến thăm anh thôi mà….Mà sao anh lại đi ăn với con hồ ly tinh này…”
Hàn Chấn Phong đập mạnh tay xuống bàn, đôi con ngươi đã hằn lên những sự đang ghét, khinh bỉ:
“Cô nói ai là hồ ly tinh. Đây là bảo bối của tôi, tôi muốn đi ăn với ai là quyền của tôi cô đừng xen vào. So với cô ấy cô còn thua xa. Đừng để tôi phải nổi nóng, tội lỗi của cô là do ba cô gánh. Chắc cô không nỡ nhìn cảnh ba mình phải đi lạy lục với những gia đình có con bị cô làm hại chứ.”
Triệu Vy im lặng ăn nhưng vẫn nghe được Hàn Chần Phong nói. Lúc này cô mới lên tiếng:
“Phùng tiểu thư hình như cô vẫn chưa quên cuộc nói chuyện gần đây của chúng ta. Hàn Chấn Phong là người đàn ông của tôi. Cô Phùng nên nhớ kĩ điều đó.”
Phùng Mỹ Triều ngón tay cấu chặt vào lòng bàn, cô ta nhớ đến hôm trò chuyện cùng Triệu Vy, hôm đó cô ta tức đến nổi không nói được câu nao
“Cô đừng tưởng có anh Phong bao che thì tôi không dám làm gì cô. Đũa móc mà chòi mâm son, cô đừng mơ, người trong lòng anh ấy chỉ có thể là tôi thôi.”
Triệu Vy nhếch nhẹ khoé môi đầy khinh bỉ.
“Cô đừng ảo tưởng, cứ hỏi thử xem Hàn Chấn Phong có sợ tôi không thì sẽ biết ngay đáp án.”
Nói đoạn Triệu Vy hất mặt về phía Hàn Chấn Phong cô thấy anh đang kìm nén để không bật cười lớn. Triệu Vy lườm anh một cái…người đàn ông của cô cũng thật đào hoa quá.
Phùng Mỹ Triều nghe Triệu Vy nói thế bèn quay qua Hàn Chấn Phong vênh váo:
“Anh Phong, cô ta dám nói anh như thế anh còn không mau trừng trị cô ta.”
Hàn Chấn Phong không quan tâm lời cô ta nói, đưa tay ra cưng nựng cái cằm xinh xắn của Triệu Vy, gắp một miếng sáhimi bỏ vào miệng cô, giọng nói đầy cưng chiều:
“Bảo bối quả thật rất nghịch ngợm”
Nói rồi quay sang Phùng Mỹ Triều giọng nói thay đổi lạnh lẽo vô cùng:
“Tại sao phải trừng trị, cô mới là người đáng để tôi trừng trị. Bảo bối tôi nói không sai, tôi đây chính là sợ cô ấy. Mỗi khi giận dỗi cô ấy luôn giống con mèo vương nanh vuốt ra cào người ta, tôi rất sợ nên không dám chọc giận cô ấy đâu. Vì vậy, Phùng tiểu thư mời cô đi cho để bảo bối tôi ăn ngon hơn.”
Phùng Mỹ Triều mặt hết đỏ lại xanh xanh thành trắng.
“Anh….”
“Còn không mau đi, bị đuổi rồi cô còn vênh váo cái gì.”
Triệu Vy nâng ly nước lên uống, tiếp tục nói tiếp Hàn Chấn Phong. Phùng Mỹ Triều thẹn quá hoá giận quay người bỏ đi, tiếng giày cao gót kêu cọc cọc dưới nền nhà chói tai vô cùng.
Phòng ăn còn lại cô với Hàn Chấn Phong, Triệu Vy cúi đầu ăn tiếp không thèm nói chuyện với anh. Hàn Chấn Phong thấy thế liền nịnh nọt dỗ dành:
“Bảo bối, em giận anh nha!”
Triệu Vy liếc anh một cái không thèm ngẩng đầu lên nhìn.
“Nào có dám giận đâu chứ!”
Hàn Chấn Phong bắt đầu làm vẻ mặt trẻ con mếu máo nói với cô:
“Em giận anh, anh đâu có lén phén vừa nãy còn muốn nhanh đuổi cô ta đi.”.
||||| Truyện đề cử: TruyenHD |||||
Triệu Vy thở dài lắc nhẹ đầu, đôi mắt to tròn nhìn anh, khẽ nói:
“Ai kêu anh đào hoa như vậy, bỏ đi em không thèm chấp dù gì anh cũng biết thân biết phận đuổi cô ta đi.”
Hàn Chấn Phong cười hì hì trước lời nói của cô, cánh tay rắn chắc ôn lấy đôi vai nhỏ nhắn của bảo bối, anh thủ thỉ:
“Cho dù anh đào hoa cũng chỉ có mình em. Phụ nữ đối với anh trước giờ đều rất phiền phức nhưng khi gặp được em anh đã nghĩ khác. Anh muốn chiếm lấy em chinh phục em. Bảo bối đừng giận nữa mà anh rất biết thân biết phận nên đã đuổi cô ta.”
Triệu Vy thấy anh như thế cũng cười vuốt vài sợi tóc rủ xuống trán anh, ngón tay cô gõ nhẹ lên môi Hàn Chấn Phong:
“Tha cho anh đó nếu còn lần nữa em sẽ bằm anh ra cho gà ăn.”
“Không dám không dám cãi lời em nha!”
Rồi cô và anh lại tiếp tục ăn trong sự hạnh phúc. Hôm nay Triệu Vy ăn rất nhiều trên bàn chỉ còn lại một ít thức ăn. Khi ăn xong, thức ăn dư nhà hàng cho người bỏ vô hộp đưa Triệu Vy mang về, trên đường còn ghé mua cho cô một ly trà sữa lớn.
Về đến nhà đã là 9g, cô và anh thay phiên tắm rửa. Xong rồi Hàn Chấn Phong đến thư phòng làm việc còn Triệu Vy ngồi ở phòng khách xem phim ăn sushi uống trà sữa. Đến khi Hàn Chấn Phong xong việc anh đi xuống nhà rồi cùng Triệu Vy trở về phòng ngủ nghỉ ngơi.