Có Chút Ngoài Ý Muốn, Tôi Sinh Con Cho Tổng Tài Lạnh Lùng

Chương 11: Giám đốc TM xuất hiện

"Nhỡ đâu nó ăn mặc như vậy là cố ý khiến chúng ta nghĩ nó nghèo thì sao? Mẹ luôn cảm thấy nó đã thay đổi, bây giờ nó rất mưu mô và đề phòng người khác, hôm nay trước mặt ba mày nó còn làm mẹ tức phát nghẹn, nếu sau này nó được hội đồng quản trị trong công ty bầu chọn, e rằng ngày nào nó cũng vênh váo với chúng ta."

Tần Gia Ninh luôn cảm thấy đứng ngồi không yên, chủ yếu là bởi vì Giang Ý Mạn thay đổi quá lớn, tính tình trở lên bất ổn khiến bà cũng không đoán ra được.

"Làm sao có khả năng đó? Lúc trước con suýt chút nữa gϊếŧ chết cô ta, cô ta nhất định sẽ hận con đến tận xương tuỷ. Nếu thực sự có năng lực, cô ta sẽ để con sống tốt như vậy sao? Con thấy cô ta chả có tài cán gì cả, chỉ là đang diễn trước mặt chúng ta thôi! ”Giang Vũ Phỉ cười rất tự tin.

Đã nói xấu người khác lại còn nói to! Giang Ý Mạn đứng trên ban công tầng hai đã nghe thấy tất cả. Ha ha, nếu bọn họ biết cô chính là tổng giám đốc tập đoàn TM, là “thần tài” trong miệng bọn họ nói…

Cứ chờ đó, Giang Vũ Phỉ, cuộc vui chỉ mới bắt đầu.

Ngày hôm sau! Sáng sớm!

Giang Ý Mạn mặc trang phục công sở đen từ đầu đến chân, đầu tóc gọn gàng. Lúc cô đi ra ngoài mới tờ mờ sáng, những người khác còn đang ngủ say nên không ai để ý đến cô.

Tập đoàn TM!

Giang Ý Mạn một tay đút túi, một tay hờ hững cầm tập tài liệu, bước đi với phong thái hiên ngang.

“Giám đốc Giang, buổi sáng tốt lành.”

Giang Ý Mạn mỉm cười và gật đầu.

"Giám đốc Giang đến sớm vậy."

"Chà, chào buổi sáng."

"Giám đốc Giang, hôm nay trang điểm đẹp nha, son môi màu gì vậy, ôi hợp với anh lắm đấy! Cho em xin link Shopee!"

Giang Ý Mạn cười: “Thật sao, vậy tý sẽ cho em một thỏi.”

“Chùi ui, em yêu anh!” Một nữ nhân viên nào đó cao hứng.

"Anh cũng yêu em! Thôi được rồi đi làm đi!" Giang Ý Mạn tươi như hoa.

"Tuân lệnh! Em hứa sẽ chăm chỉ làm việc, kiếm thật nhiều tiền để lo cho tương lai của hai chúng mình." Nữ nhân viên chạy nhanh với tập tài liệu trên tay, bối cảnh vui vẻ khá buồn cười.

Giang Ý Mạn lắc đầu bất lực bước vào văn phòng của mình.

Phụt! Bùm!

Giang Ý Mạn vừa mở cửa đi vào, bên tai liền nghe thấy vài tiếng ồn ào, tuyết giả từ trên cao rơi xuống đầu cùng quần áo của cô. Sau đó cô mới biết rằng có rất nhiều người trốn trong văn phòng, mọi người đang tổ chức lễ chào đón cô.

"Thôi được rồi! Đi làm việc đi! Tối nay hẹn ở khách sạn Riverside, không say không về." Giang Ý Mạn độc đoán nói.

Khi mọi người nghe nói đến là khách sạn Riverside liền bùng nổ ngay lập tức, họ trực tiếp nhấc bổng Giang Ý Mạn và ném lên không trung.

Yêu quá đi mất, khách sạn Riverside đó, khách sạn bảy sao sang trọng nhất trong nước! Nếu có cơ hội ăn một bữa ở đó, thì họ đã không uổng công sống mấy chục năm trên cuộc đời rồi! Ai lại không vui cho được.

“Được rồi, được rồi, tôi sắp nôn đến nơi rồi đây, mau mau đi làm việc!” Giang Ý Mạn sau đó được mọi người buông xuống.

Một loạt người chạy ra ngoài văn phòng và biến mất trong tích tắc.

"Này, khoan đã, các người phải dọn dẹp đống rác này đã chứ!"

Giang Ý Mạn lắc đầu bất lực, nhưng cô đang có tâm trạng rất tốt, với môi trường làm việc mới, thử thách mới, khởi đầu mới, mọi thứ dường như đã trở lại như cũ.

“Giám đốc Giang, quầy lễ tân gọi điện nói có người của tập đoàn Giang thị tới, hỏi cô có thể gặp mặt không.” Trợ lý Từ Phong bước vào.