Nhân Sinh Định Mệnh Chúng Ta Gặp Gỡ

Chương 1: Hôn Nhân Không Tình Yêu

Không biết đã bao nhiêu dặm gió xuân, tôi đã gặp lại anh. Người đàn ông tôi yêu suốt bao tháng ngày thanh xuân tuổi trẻ.

Giờ đây, tôi được mặc chiếc váy cưới và bước vào lễ đường cùng anh với tư cách là một người vợ..... TRÊN DANH NGHĨA.

- Con có đồng ý lấy cô ấy làm vợ không? Cha xứ hỏi.

- Con đồng ý!

- Con có đồng ý lấy anh ấy làm chồng không?

- Con đồng ý!

- Ta tuyên bố các con là vợ chồng, dù có ốm đau,bệnh tật,già yếu vẫn luôn bên cạnh nhau.

Anh cười nhếch, ôm lấy tôi, thì thầm:

- Con sẽ bên cạnh cô ấy đến khi CHẾT.

Trong phòng

Không gian yên tĩnh đến lạnh người.

- Đây là hợp đồng hôn nhân, kỳ hạn là hai năm. Trong vòng hai năm này, cô và tôi sẽ đóng giả thân mật với người khác. Và hãy nhớ kĩ điều này, tôi sẽ không bao giờ yêu một người như cô!

Tôi sững người, khoảng không trước mắt chỉ còn mờ mịt, chỉ nghe được tiếng đóng sầm cửa lại.

Nước mắt chực trào, từng lệ rơi xuống.

Nơi con tim đang đập này...đau lắm...như hàng vạn mũi dao sắt nhọn đâm vào vậy. Trong cuộc hôn nhân này, tôi hoàn toàn thua cuộc.

Trời đã về đông, tuyết bắt đầu rơi rồi.

Đã được 3 tháng kể từ ngày tôi và anh ràng buộc bởi bản hợp đồng ấy.

Có một lần, khi đi ngang qua phòng anh, tôi thấy một tấm ảnh anh để trên bàn.

Cô gái xinh đẹp với mái tóc màu nâu hạt dẻ, đôi mắt xanh ngọc bích. Cô ấy thật sự rất đẹp...cái tên cũng đẹp nốt " Nhã Tịnh"... thảo nào... anh lại yêu cô ấy đến vậy

Tôi chỉ biết cười, một nụ cười cay đắng, cam chịu số phận.

Lòng tôi đau nhói... vì anh. Tình yêu nhỏ bé dường như sắp vỡ nát tan.

Két....

Tiếng xe vang lên. Anh trở về rồi ư?

- Lam Tuyết Vy, cô đâu rồi? Anh giận dữ xông vào

- Anh tìm em có chuyện gì?

- Cổ phần trong công ty tôi đã bị bán, trích xuất camera ở nhà, tôi thấy cô trong văn phòng tôi. Cô đã lấy giấy tờ đi đâu rồi?Trong công ty cũng chỉ có cô là nhân viên cạnh tôi lâu nhất! Anh nhìn tôi hệt như muốn ăn sống tôi luôn vậy

- Đúng là vài ngày trước em có vào phòng anh nhưng em chỉ dọn dẹp.Tôi cố giải thích cho dù biết rằng anh sẽ không tin mình

- Ha, người giúp việc trong nhà này không ai dám qua mặt tôi cả, nhưng cô, tôi thấy là ngoại lệ. Cô rất tâm cơ, tôi không hiểu vì sao lại lấy cô làm vợ thế này! Anh nhìn tôi khinh bỉ.

Anh hối hận khi lấy tôi làm vợ ư? Tôi cũng vậy, hối hận vì đã yêu anh sâu đậm đến thế, yêu hẹn mọn như một con ngốc.

Tôi cảm thấy ấm ức vô cùng, không biết từ lúc nào lí trí tôi đã bay xa, tôi lao thẳng ra hướng cửa.

Đi trên nền tuyết trắng lạnh buốt, trái tim tôi đau nhói. Nhìn những cặp tình nhân trao nhau cái ôm ấm áp, tôi cũng ước rằng ngày nào đó anh và tôi cũng sẽ ấm áp như thế.

Nhưng mọi thứ dường như chỉ là giấc mơ, không bao giờ có thật.

" Hạnh phúc nhỏ bé vỡ nát tan vào bóng đêm lạnh lùng.

Một mình em đi bơ vơ lẻ loi nhặt ngôi sao vỡ đôi.

Những hỡi anh ơi em phải làm sao để anh về đây.

........

Dù đau đớn những lúc phải khóc khóc vì trái tim vô tình.

........( đây là bài Ngỡ Như Giấc Mơ của Khánh Ngọc)

Giai điệu nhẹ nhàng vang lên trên phố, bài hát tựa như hát cho chính tôi vậy. Hạnh phúc mà tôi luôn ao ước... mãi mãi không bao giờ có được.

Đây là tác phẩm tiểu thuyết đầu tay mình viết, lời lẽ có thể sẽ không được văn chương như các tác phẩm khác nhưng mình mong các bạn ủng hộ mình, nếu từ ngữ hoặc nội dung không được phong phú, các bạn góp ý giúp mình để mình sửa nhé. Mình viết chỉ vì đam mê! Cảm ơn mọi người rất nhiều ^^