Điện Vương Ở Rể

Chương 256: Tính kiên nhẫn rất có hạn?

Lúc Lam Hoàng nói ra lời này, ông ta rất tự tin.

Thậm chí vẻ sợ hãi trong mắt ông ta vừa rồi cũng giảm đi rất nhiều!

Võ Minh, đây gần như là sự tồn tại của võ giả mạnh nhất ở Hoa Quốc!

Vô cùng quyền uy! Không có ai có thể mạo phạm!

Võ giả hóa kình, có thể trở thành Hóa Cảnh đại sư!

Trên hóa kình, chính là nguyên kình! Võ giả nguyên kình, chính là Hóa Cảnh đại tông sư!

Võ giả Hóa Cảnh đỉnh phong, được xưng là đại tông sư!

Thật không ngờ, đây chỉ là một điểm khởi đầu của đại tông sư!

Võ giả Nguyên Cảnh mới là đại tông sư chân chính!

Mà gia chủ nhà họ Lam chính là cường giả trung kỳ đỉnh phong trong số Nguyên Cảnh đại tông sư!

Gia tộc còn là gia tộc dự khuyết Võ Minh!

Gia chủ cũng cường hãn đến như vậy!

“Ha ha, vừa nãy mình lại còn kinh hồn sợ hãi đến như vậy, nhưng thật ra vẫn có chút thất kinh…”

“Cậu ta phế bỏ hai vai của mình, mình chắc chắn sẽ khiến cho cậu ta trả giá gấp bội!”

Lam Hoàng thầm nghĩ trong lòng.

Chẳng trách ông ta lại có suy nghĩ như vậy.

Bởi vì, lúc này, tiếng bước chân lạch cạch của Diệp Đông đã dừng lại.

Đây rõ ràng là có vẻ kiêng dè ông ta, không phải sao?

“Trước đây mình rời khỏi Hoa Quốc, dạo chơi qua các thế giới, vốn chưa từng nhúm chàm vào trong nội tình trong nước, đó là bởi vì mình không muốn khuấy động quá nhiều nội tình trong đó…”

“Không ngờ, thế giới võ đạo trong nước, là quốc gia cổ có truyền thừa mấy ngàn năm thực sự lại không ít giống với biểu hiện ra bên ngoài của nó…”

Diệp Đông thầm cảm thán trong lòng.

Có điều.

Diệp Đông cũng chỉ ngầm cảm thán một chút như vậy mà thôi, cũng không có bởi vì những lời nói của Lam Hoàng mà có cảm giác kiêng kỵ sợ hãi hay đại loại như vậy.

Lam Hoàng chịu đựng cơn đau đớn, cuối cùng cũng triệt tiêu toàn bộ lực lượng dư thừa công kích của Diệp Đông.

“Cậu tên Diệp Đông?”

Vừa nãy Lam Hoàng cũng đã nghe thấy xưng hô của Liên Thục Giai với Diệp Đông.

Lúc này Diệp Đông vẫn còn đang suy nghĩ, không hề có phản ứng gì.

Ông ta cười khẩy, nói tiếp: “Diệp Đông, nếu như cậu đã mạnh đến như vậy, chắc chắn cậu cũng biết đến Võ Minh!”

“Bây giờ cậu thấy hối hận rồi chứ?”

“Trên thế gian này không có loại thuốc hối hận nào! Nhưng nhà họ Lam của tôi, có thể cho một cơ hội để cậu hối lỗi!”

“Chỉ cần cậu thề trở thành võ phó của tôi! Gia nhập vào nhà họ Lam tôi! Tôi có thể coi như chưa có gì xảy ra!”

Ánh mắt lạnh lùng uy nghiêm của Lam Hoàng lập tức nhìn về phía Diệp Đông, trong ánh mắt hiện lên vẻ mong đợi.

Nếu như có thể khiến một cường giả thế này trở thành võ phó của nhà họ Lam, ông ta thật sự có thể để lại một dấu ấn đậm sâu mạnh mẽ trong lịch sử của nhà họ Lam rồi!

Liên Thục Giai với tư cách là người của đại gia tộc cho nên cũng từng nghe nói đến Võ Minh!

Lúc này, trong hai mắt của cô tỏ ra hoảng sợ.

“Anh ấy không thể trở thành võ phó của ông!”

“Anh ấy là người đàn ông của tôi!”

“Nhà họ Giang ở Tô Hàng của tôi có vận dụng sức mạnh của cả gia tộc cũng sẽ bảo vệ anh ấy!”

Liên Thục Giai lên tiếng nói một cách vô cùng kiên quyết.

Nhà họ Giang tuy rằng không phải là gia tộc dự khuyết Võ Minh!

Nhưng nếu như thật sự vận dụng sức mạnh của cả gia tộc thì nhà họ Lam ở Điền Nam cũng sẽ có điều kiêng kỵ!

Thế nhưng.

Lúc này U Ảnh lại lên tiếng cắt ngang lời Liên Thục Giai nói.

“Liên Thục Giai, cô chớ có nói xằng nói bậy!”

“Cô chỉ là cô con gái cả của nhà họ Giang, cũng không phải là thiếu gia chủ! Cô không có quyền nói ra những lời này!”

“Diệp Đông này thực sự rất rất mạnh! Nhưng, cậu ta sai ở chỗ không biết trời cao đất rộng là gì!”

“Cô hoàn toàn không biết việc đắc tội với gia tộc Võ Minh sẽ có kết cục như thế nào!”

“Liên Thục Giai, không được lên tiếng nói thêm lời nào nữa!”

U Ảnh vội lên tiếng trách mắng, thậm chí ông ấy còn điểm huyệt câm của Liên Thục Giai, để cho cô không thể mở miệng nói chuyện được nữa.

Lam Hoàng nhìn thấy cảnh tượng này cũng hừ lạnh một tiếng.

“Diệp Đông, cho dù có nhà họ Giang làm chỗ dựa, nhà họ Lam tôi cũng không sợ! Huống hồ, lúc này nhà họ Giang căn bản là không quan tâm đến cậu!”

“Thời gian của tôi có hạn, tính kiên nhẫn của tôi cũng rất có hạn! Ngay bây giờ, lập tức quỳ xuống trả lời tôi!”

Răng rắc! Răng rắc!

Trả lời lại Lam Hoàng là một cước vừa tung ra của Diệp Đông, trực tiếp nghiền nát một chân của ông ta.

Chưa dừng lại ở đó.

Răng rắc! Răng rắc!

Một chân còn lại cũng chịu cảnh tương tự!

Trên cả hai chân, xương bánh chè đều đã vỡ nát thành phấn vụn.

Thậm chí, nội lực bắt đầu khởi động làm chấn động trong cả hai chân của ông ta, xương cốt như thể đang run rẩy đến vỡ vụn không ngừng! Máu thịt, kinh mạch đều dính lại!

”Cướp đoạt công thức điều chế, còn gϊếŧ người của tôi, ông đáng tội chết!”

Giọng nói Diệp Đông vang lên sang sảng.

Một giây tiếp theo.

Một cước bay tới.

Phốc!

Đan điền của Lam Hoàng đã bị phế bỏ!

Nhất thời ông ta giống như khinh khí cầu bị tụt mất khí, tất cả nội lực đều được phóng ra bên ngoài!

Cả người Lam Hoàng suy sụp đi rất nhiều rất nhiều, ông ta bỗng trở nên già nua đi rất nhanh!

Đôi mắt ông ta lúc này dại đi, gương mặt đờ đẫn đến cực điểm!

Ông ta khó khăn lắm mới tu luyện đến cấp bậc Hóa Cảnh đại tông sư trong võ đạo!

Giờ phút này đây lại quay về con số không chỉ trong nháy mắt! Không khác gì so với những lão già bình thường!

Không! Còn không bằng được với những lão già người bình thường, còn yếu ớt hơn cả họ!

Lúc này U Ảnh tiên sinh cổ họng khô khốc, ông ấy vô cùng gượng gạo, thậm chí trái tim cũng đập chậm đi nửa nhịp!

Lam Hoàng chính là sự tồn tại còn mạnh hơn cả ông ấy!

Nhưng Diệp Đông nói phế là lập tức phế bỏ được!

Trước đây, ông ấy còn cho rằng Diệp Đông là một thằng nhóc cuồng vọng!

Thế nhưng sự cuồng vọng của Diệp Đông là chân chính được thành lập dựa trên việc Diệp Đông có đủ thực lực!

Trên gương mặt Lam Hoàng ngập tràn vẻ thù hận.

“Diệp Đông, cậu chết chắc rồi!”

“Kẻ dám đυ.ng đến nhà họ Lam tôi, chắc chắn sẽ gặp phải cuộc truy sát đến vô tận!”

Thế nhưng đây cũng chỉ là câu nói cuối cùng của Lam Hoàng.

Bởi vì Diệp Đông đã tung một cước làm vỡ nát tâm mạch của Lam Hoàng.

Cùng lúc đó, Diệp Đông cũng lấy lại công thức điều chế thuốc Tiêu Dao Hoàn mà trước đó Lam Hoàng đã cướp đi.

Cạch cạch cạch.

Diệp Đông xoay người lại, đi đến bên cạnh Liên Thục Giai.

Sau đó chỉ điểm nhẹ lên người cô một cái.

Huyệt câm trên người Liên Thục Giai đã được giải trừ.

“Không sao rồi, Thục Nhiên.”

Lúc này Diệp Đông còn ôm cô vào trong lòng.

Liên Thục Giai rõ ràng cũng đã bị dọa vô cùng hoảng sợ, còn vô cùng lo lắng.

Mà U Ảnh tiên sinh ở một bên lúc này mới bình tĩnh trở lại.

Ánh mắt ông ấy nhìn về phía Diệp Đông đã tỏ ra kiêng dè, kính nể.

“Diệp Đông, vừa nãy cậu đã đường đột rồi!”

“Cậu không nên trực tiếp phế ông ta!”

“Trước không nói đến gia chủ nhà họ Lam rất mạnh, chỉ cần nói đến thân phận gia tộc dự khuyết Võ Minh của họ thôi cũng đủ để đưa tới họa sát thân cho cậu rồi!”

“Căn cơ và bối cảnh lai lịch của gia tộc này, không phải là thứ mà cậu có thể tưởng tượng được!”

U Ảnh tiên sinh lên tiếng nói.

Diệp Đông khẽ cau mày.

“Lão già kia, ban nãy ông đã bảo vệ Thục Nhiên, tôi sẽ không so đo với ông.”

“Ông cút đi!”

U Ảnh tiên sinh nghe vậy cũng sững sờ, nhưng ông ấy cũng không dám phản bác lại.

“Tôi là người được bà chủ nhà họ Giang phái tới để bảo vệ Liên Thục Giai! Tôi không thể rời đi!”

“Tôi sẽ ẩn nấp trong bóng tối!”

Ngay sau đó, bóng dáng U Ảnh tiên sinh chợt lóe lên, ông ấy đã rời khỏi nơi này.

Nhưng rõ ràng là ông ấy cũng không có rời đi quá xa khỏi nơi này, mà là đã ẩn nấp ở xung quanh.

Đương nhiên với thực lực của Diệp Đông, có thể phát hiện được ông ấy.

Chẳng qua Diệp Đông cũng không có ý muốn đuổi ông ấy đi.

Suy cho cùng, có một Hóa Cảnh đại tông sư bảo vệ Liên Thục Giai tất nhiên là điều không thể tốt hơn được nữa.

Bên trong một nơi đầy tán lá cao lớn rậm rạp.

U Ảnh tiên sinh chỉ khẽ lắc đầu.

“Diệp Đông này tuy rằng rất mạnh nhưng chung quy lại vẫn không có bao nhiêu căn cơ!”

“Cuồng vọng quá mức sẽ dẫn đến đại họa!”

“Thật không biết bà chủ nhà họ Giang suy nghĩ thế nào mà lại để tùy ý Liên Thục Giai qua lại với Diệp Đông ở nơi này, chẳng lẽ không sợ bị nhà họ Tần ở Hoài Bắc biết được sao?”

“Mà thôi, dù sao mình cũng chỉ là một cung phụng từ bên ngoài đến mà thôi, không quan tâm đến nhiều chuyện như vậy được…”