Hộ Liệt nói chắc như đinh đóng cột.
Diệp Đông lại rất thản nhiên.
“Nếu lúc nãy tôi không nghe nhầm, ông nói người chống lưng cho ông là nhà họ Khương của tỉnh Giang Bắc?”
“Hình như ông ta không phải Bán Bộ Hóa Cảnh mà là Bán Bộ Hóa Cảnh đỉnh phong.”
Diệp Đông khẽ lên tiếng.
Ừng ực!
Đám người nhà họ Vương nuốt một ngụm nước bọt.
Giữa Bán Bộ Hóa Cảnh và Bán Bộ Hóa Cảnh đỉnh phong chắc chắn có sự chênh lệch không nhỏ.
Ánh mắt của Hộ Liệt khẽ nhúc nhích.
“Hình như mày cũng biết Khương gia chủ.”
“Thế thì bây giờ mày nên xin lỗi tao đi!”
“Mày phải bồi thường hai tỷ, một cái chân chân và một cánh tay cho tao!”
“Đừng nghĩ mày quen biết với gia chủ nhà họ Khương thì có thể trốn thoát. So với tao thì mày không có mặt mũi vậy đâu.”
Hộ Liệt vô cùng tức tối.
Quan hệ giữa ông ta và gia chủ nhà họ Khương, Khương Lập Miên chắc chắn cũng không tệ. Họ đã quen biết từ lâu, thậm chí còn kết nghĩa anh em.
Diệp Đông chau mày.
“Ngu ngốc, bây giờ ông gọi cho Khương gia chủ đi!”
“Cứ nói tôi là Diệp Đông, hỏi xem ông ta có muốn ra mặt cho ông không? Hay là nể mặt tôi?”
Diệp Đông nói thẳng thừng.
“Tên khốn… Mày dám mắng tao. Được, bây giờ tao sẽ gọi cho Khương gia chủ.”
Hộ Liệt cũng không dám chọc tức Diệp Đông.
Thật ra điều mà ông ta lo nhất chính là anh không cho mình cơ hội để gọi điện.
Nếu mình không có cơ hội cầu cứu thì bị Diệp Đông hủy diệt, lúc đó mọi thứ cũng đã muộn.
Hộ Liệt lập tức móc điện thoại ra gọi cho Khương Lập Miên.
Số mà Hộ Liệt gọi không phải số điện thoại di động.
Mà là số điện thoại cố định.
Đây là số tổng đài của nhà họ Khương, cần phải chuyển tiếp.
Hộ Liệt cũng không ngoại lệ.
Đương nhiên, nếu ông ta báo tên họ, người làm của nhà họ Khương chắc chắn sẽ lập tức chuyển máy đến văn phòng của gia chủ mà không bị từ chối.
Thậm chí ông ta còn trực tiếp mở loa ngoài.
Bíp! Bíp! Bíp!
m thanh chờ đợi của điện thoại di động cũng khiến trái tim mọi người dâng lên cảm giác mong chờ vô hạn.
Chẳng mấy chốc, máy đã được kết nối.
“Đây là nhà họ Khương, xin hỏi ông là ai?”
Một giọng nói vang lên.
Vẻ mặt Hộ Liệt trở nên kích động.
“Tôi là Hộ Liệt, gia chủ nhà họ Hộ, phiền anh chuyển máy cho Khương gia chủ!”
Đối phương nghe được là gia chủ nhà họ Hộ cũng hết sức hốt hoảng.
Huống hồ nhà họ Khương bây giờ đã bắt đầu sa sút.
So với nhà họ Hộ, thực lực kinh tế hiện nay của nhà họ đã hoàn toàn không so được. Mà về mặt võ đạo, gia chủ nhà họ Khương mới nhậm chức, Khương Lập Tùng chẳng qua chỉ là nội kình sơ kỳ đỉnh phong nhất phẩm, còn không bằng gia chủ nhà họ Hộ.
Dĩ nhiên nhà họ Khương bây giờ giao du với các gia tộc khác cũng phải tính toán lại.
“Hộ gia chủ, phiền ông chờ một chút, bây giờ tôi lập tức chuyển máy cho gia chủ chúng tôi.”
Đối phương trả lời cực kỳ kính cẩn.
Lúc này vẻ mặt của Hộ gia chủ trở nên tự đắc: “Không có gì, tôi chờ được.”
Sau đó, điện thoại lại xuất hiện âm thanh bíp bíp lần nữa.
Đây là âm thanh chuyển tiếp.
Rất nhiều người của nhà họ Vương đã lộ vẻ phấn chấn.
Gia chủ nhà họ Khương hiện đang là tông sư Bán Bộ Hóa Cảnh đỉnh phong, vẫn có thể khách sáo và lịch sự với Hộ gia chủ như vậy, điều này có nghĩa là quan hệ giữa họ khá thân thiết.
Lúc này gia chủ nhà họ Hộ cũng đã lên tiếng.
Ông ta nói với Vương Huy Phát: “Chấn Đông, giờ cháu muốn chuyển công ty năm trăm triệu của mình tới dựa dẫm dượng, dượng đồng ý nhận cháu.”
“Nhưng dượng vẫn phải dạy dỗ người ba không biết tốt xấu này của cháu, cháu đừng căm thù dượng nhé.”
Vương Huy Phát lập tức đáp: “Dượng, từ giây phút Vương Đức Thuận đánh cháu tàn phế thì cháu đã cắt đứt quan hệ cha con với ông ấy rồi.”
Ánh mắt của Vương Đức Thuận run rẩy.
Lúc nãy ông ta thật sự cũng không kiềm được mà ra tay tàn nhẫn với con trai mình.
Ông ta vẫn sẽ tiếp tục nuôi nấng đứa con trai này và cho nó một cuộc sống sung túc.
Nhưng ông ta tuyệt đối không ngờ con trai mình chẳng hề hiểu lấy tâm tư của người ba này, ngược lại còn hận ông ta, muốn cắt đứt quan hệ với mình.
“Vương Đức Thuận, lúc nãy chắc chắn cậu vẫn cảm thấy mình rất thông minh, nghĩ rằng người chống lưng cho Diệp Đông có bối cảnh hùng hậu nên mới không dám chọc cậu ta, còn phải uốn gói khom lưng cầu xin.”
“Bây giờ cậu biết địa vị của tôi ở trước mặt gia chủ nhà họ Khương rồi chứ? Tôi phải khiến mấy người run sợ cung cúc.”
“Cậu phải trả giá bằng máu cho sự lựa chọn của mình.”
Gia chủ nhà họ Hộ nghiến răng nghiến lợi nói, ánh mắt lạnh lùng và tàn nhẫn.
Sau đó, ông ta nhìn sang Diệp Đông.
“Khi cuộc gọi được kết nối, kết cục của mày đã được định sẵn.”
“Đương nhiên, nếu mày thành tâm một chút, tao cũng không ngại cho mày thêm cơ hội.”
“Thành ý này chính là mày trở thành đầy tớ cho Khương gia chủ, còn phải dập đầu xin lỗi tao, bồi thường hai tỷ cho tao.”
Đúng lúc này.
Cuộc gọi đã được kết nối.
“Hộ gia chủ, rất vui khi nhận được cuộc gọi của ông…”
Đầu dây bên kia đương nhiên là Khương Lập Tùng, gia chủ nhà họ Khương chứ không phải Khương Lập Miên.
Giọng nói của Khương Lập Tùng và Khương Lập Miên khá giống nhau.
Ngoài ra, Hộ Liệt chắc chắn không ngờ hiện giờ gia chủ nhà họ Khương đã đổi người.
Hộ Liệt nghe xong câu này, trong lòng dâng lên sự kích động và run rẩy.
“Khương gia chủ, ông thật không hổ danh là thế giao của nhà họ Hộ chúng tôi.”
“Địa vị của ông cao quý như vậy, mà còn đối xử tôn kính với tôi như thế.”
Lúc Hộ Liệt nói câu này, thậm chí ông ta còn ra vẻ đắc chí nhìn xung quanh.
Lúc này, Vương Đức Thuận tái nhợt mặt mày.
Thật ra, Khương Lập Tùng ở đầu dây bên kia hơi im lặng.
Ông ta không biết nên nói hiện nhà họ Khương đã đổi gia chủ thế nào đây…
Ông ta dứt khoát tạm thời nói chuyện khác.
“Hộ gia chủ, không biết ông gọi điện đến có chuyện gì vậy?”
Dù sao Hộ Liệt cũng là võ giả nội kình nhất phẩm, dĩ nhiên cũng nghe ra được giọng nói có vẻ khang khác.
Nhưng ông ta tuyệt đối không dám tưởng tượng gia chủ nhà họ Khương đã đổi người. Trong lòng ông ta, dù có mạo nhận tông sư Bán Bộ Hóa Cảnh gia chủ nhà họ Khương như vậy, đó cũng là chuyện đại nghịch bất đạo, phải gϊếŧ không tha.
Hộ Liệt nói tiếp: “Khương gia chủ, tôi đang ở thành phố Lục Đảo đến thu mua nhà họ Vương theo chỉ thị của ông.”
“Nhưng tôi ở đây gặp phải một người, cậu ta nói mình tên là Diệp Đông, hình như cũng biết tên của ông, còn trâng tráo đòi gọi điện cho ông…”
“Tôi thấy cậu ta còn rất trẻ, thực lực không tệ, có lẽ ông nhận làm người hầu sai khiến cũng tốt…”
“Đương nhiên, nếu cậu ta kiêu ngạo không khuất phục, không chịu đồng ý thì vẫn mong ông xử lý cậu ta.”
Ở đầu dây bên kia, lúc Khương Lập Tùng nghe đến cái tên ‘Diệp Đông’ này, hơi thở của ông ta vô cùng gấp rút, dường như rất kích động.
Đương nhiên Hộ Liệt nghe được âm thanh dồn dập và kích động này.
‘Xem ra mình đã đoán đúng tâm tư của Khương gia chủ, ông ta chỉ còn nửa bước là đạt tới tông sư, chắc chắn cần một số thuộc hạ mạnh. Lần này mình cung cấp tin tức của Diệp Đông cho ông ta, để ông ta thu phục, chắc chắn đối phương sẽ ghi công cho mình.’
Hộ Liệt suy nghĩ như vậy.
Sau đó, ông ta lên tiếng: “Khương gia chủ, tên Diệp Đông này đã đánh gãy một tay và một chân của tôi, vẫn mong ông bắt cậu ta bồi thường hai tỷ cho tôi!”
“Còn việc xử trí cậu ta ra sao thì tùy theo sự sắp xếp của Khương gia chủ.”