“Tôi tới đòi nợ.”
Bảo vệ chỉ nhận được câu trả lời là bốn chữ này.
Đối với Diệp Đông mà nói thì anh tới đây đúng là để đòi nợ.
Vương Huy Phát nợ anh ba trăm triệu.
Lúc này, Nghi Tử Siêu vội vàng đi tới.
Hai tên bảo vệ lại hơi ngây ra.
Đồng thời, bọn họ cũng đã quan sát xong Diệp Đông.
Đã có phán đoán.
Vừa rồi Nghi Tử Siêu đã đắc tội, muốn tự tiện xông vào. Không ngờ bây giờ lại có một tên nhãi miệng còn hôi sữa chạy tới.
Bọn họ hơi phẫn nộ muốn nổi cáu.
Nghi Tử Siêu lại nhanh chóng chạy tới.
“Hai anh bảo vệ, vừa rồi tôi có mạo phạm nên bây giờ tôi sẽ lấy công chuộc tội, dạy dỗ cho tên nhãi miệng còn hôi sữa này một chút.”
Nghi Tử Siêu hăng hái xung phong nhận việc nói.
Dù ở trong mắt người ngoài hai gã này chỉ là bảo vệ, nhưng họ tự cho rằng mình là bảo vệ của Chí Phẩm Vương Phủ vẫn hơn người một bậc.
“Được! Có người hầu thay chúng ta ra mặt thì cứ để gã này cống hiến sức lực đi.”
Hai tên bảo vệ vênh mặt hất hàm sai khiến.
‘Người hầu?’
Nghi Tử Siêu cảm thấy bị sỉ nhục.
Nhưng anh ta nhanh chóng bình thường trở lại.
Bây giờ, Nghi Tử Siêu chỉ hy vọng chuyện mình tự tiện xông vào Chí Phẩm Vương Phủ không truyền tới tai nhà họ Lâm, gia tộc hạng hai ở thành phố Lục Đảo.
Cho nên…
“Đúng vậy, hai anh bảo vệ cứ để người hầu như tôi cống hiến sức lực đi, hoàn toàn ok.”
“À… Tôi dùng dùi cui điện của hai anh được không?”
Nghi Tử Siêu mỉm cười nịnh nọt.
Ngay lập tức Nghi Tử siêu cầm dùi cui điện, xoay người đối diện với Diệp Đông.
Diệp Đông nhướng mày.
“Mày là cái thá gì?”
Nghi Tử Siêu nghe vậy lập tức nổi giận.
“Thằng nhãi miệng còn hôi sữa, tao đoán mày chỉ là một tên nông dân làm công ở công trường xây dựng của nhà họ Vương đến đây đòi nợ?”
“Mày không soi mặt vào bãi nướ© ŧıểυ mà xem, loại sâu kiến ở tầng chót như mày tới gần cửa nhà họ Vương đúng là làm bẩn cửa lớn của dinh thự này.”
“Bây giờ lập tức cút ngay!”
Cái dùi cui điện trong tay Nghi Tử Siêu phát ra tiếng “tách tách”, anh ta đang định đánh về phía hông của Diệp Đông.
Phải công nhận Nghi Tử Siêu này thật độc ác.
Nếu điện giật vào hông không cẩn thận sẽ dẫn tới liệt nửa người.
“Đúng là mày nên soi vào bãi nướ© ŧıểυ xem.”
Ánh mắt Diệp Đông hơi nhúc nhích, lập tức đá một cước.
“Rắc!”
Diệp Đông trực tiếp né dùi cui điện kia, đá nát nó.
Đồng thời, cú đá này của Diệp Đông mang theo tiếng gió rít gào đá trúng hông Nghi Tử Siêu.
“Rắc!”
Xương cụt của Nghi Tử Siêu lập tức gãy.
Đồng thời thần kinh và kinh mạch cũng bị đứt.
“A! Chân của tôi, sao lại không nghe lời nữa…”
Điều quỷ dị là Nghi Tử Siêu không thấy đau đớn.
Nhưng hai chân của anh ta hoàn toàn không nghe anh ta chỉ huy.
Bịch, bịch!
Nghi Tử Siêu không khống chế được ngồi bệt trên mặt đất.
Đồng thời, anh ta đái ra quần, trên mặt đất có dấu vết của một bãi nướ© ŧıểυ.
Đúng là tè dầm soi gương.
Nghi Tử Siêu biết mình bị liệt rồi.
“Thằng oắt con, mày dám làm tao liệt. Mày nhất định phải chết!”
“Tao là cánh tay đắc lực của cậu cả Lâm Phong của nhà họ Lâm tại thành phố Lục Đảo. Cậu ấy nhất định sẽ phế mày rồi ném vào vịnh Cá Sấu cho cá ăn.”
Nghi Tử Siêu gần như gào thét.
“Lâm Phong? Ha ha, chắc gã ta còn chẳng giữ nổi mình.”
Đương nhiên, Diệp Đông có ấn tượng với cái tên Lâm Phong này. E rằng bây giờ nhà họ Lâm đã phế bỏ gã ta theo yêu cầu của Viên Chính Quốc.
Lúc này, Nghi Tử Siêu đang phát ra những tiếng kêu đau đớn như heo bị chọc tiết.
“Ồn ào!”
Diệp Đông vừa dứt lời, lập tức đá ra một cước, một cục đá dưới chân anh chui tọt vào miệng Nghi Tử Siêu.
Rắc rắc!
Răng trong miệng Nghi Tử Siêu đều vỡ vụn, lưỡi cũng bị xoắn nát.
Cảm giác này rất đau, rất đau!
Nhưng lúc này, Nghi Tử Siêu cũng không dám phát ra âm thanh nào nữa.
Vừa rồi, hai tên bảo vệ đều choáng váng.
Giờ phút này, hai người kia mới phản ứng được.
“Thằng nhãi miệng còn hôi sữa, mày cũng có chút bản lĩnh đấy.”
“Nhưng trước mặt hai đai đỏ đen cấp một như chúng ta, mày chỉ có thể nuốt hận vào lòng thôi.”
Lúc này, hai tên bảo vệ đánh về phía Diệp Đông.
Nhưng Diệp Đông vẫn đá một cước ra như trước.
Rắc! Rắc!
Cú đá này đạp trúng xương sườn của hai tên bảo vệ với tốc độ cực nhanh.
Xương sườn của bọn họ bị đá gãy.
Hai người cũng bay thẳng ra xa mười mấy mét, lập tức ngất xỉu.
Diệp Đông sải bước đi thẳng tới Chí Phẩm Vương Phủ.
“Này…”
Giờ phút này, hướng dẫn viên du lịch và những du khách khác cực kỳ rung động khi tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình, bọn họ có muốn nói cũng không thốt ra lời.
Ba phút cứ thế trôi qua.
Lúc này, bọn họ mới lấy lại được bình tĩnh.
Gần như không hẹn mà cũng quay người rời khỏi nơi này.
“Mấy người… Đưa tôi đi với…”
Lưỡi của Nghi Tử Siêu đã nát, răng cũng vỡ hết, chỉ có thể mơ hồ phát ra những từ này.
Nhưng chẳng có ai để ý tới anh ta nữa.
Chí Phẩm Vương Phủ.
Sảnh chính.
Một người đáng ngồi ở vị trí chủ tọa với vẻ mặt thản nhiên.
Vương Đức Thuận, gia chủ của nhà họ Vương, gia tộc hàng đầu ở thành phố Lục Đảo ngồi ở bên dưới chỗ người kia.
Đương nhiên đứng ở bên cạnh Vương Đức Thuận chính là con trai ông ta, cậu cả nhà họ Vương, Vương Huy Phát.
Lúc này, mùi thơm của trà phiêu đãng trong không khí, mang theo một hương thơm thấm đượm lòng người.
Rõ ràng trà thơm này chính là trà Long Tỉnh Minh Tiền tư trạch.
Khách được chiêu đãi bằng trà Long Tỉnh Minh Tiền tư trạch thì dĩ nhiên vô cùng tôn quý.
Vị khách này chẳng phải ai xa lạ chính là Hộ Liệt - gia chủ nhà họ Hộ, gia tộc hạng hai cấp tỉnh.
“Dượng, thằng nhãi đánh con tên là Diệp Đông.”
“Nó từng đi lang thang sáu năm. Sau khi trở về, chẳng biết thế nào lại khiến cậu cả nhà họ Lôi, Lôi Chấn gọi là cậu Diệp. Hơn nữa, Diệp Đông còn được ở trong biệt thự Số 1 núi Ngũ Giai.”
Giờ phút này, trên mặt Vương Huy Phát hiện lên một tia lo lắng.
Hộ Liệt lại tỏ vẻ thản nhiên, thậm chí còn hơn bất mãn, ông ta khẽ lắc đầu.
“Chấn Đông, con đúng là không trầm ổn tí nào.”
“Dượng đã bảo con đừng có để ý tới cậu ta thì đừng có quan tâm tới nó làm gì!”
“Hơn nữa để hôm khác, dượng sẽ khiến cậu ta phải nhả ra sáu trăm triệu.”
Lúc Hộ Liệt nói ra câu này, trong mắt ông ta lộ ra vẻ chắc chắn, tự tin.
Vương Đức Thuận và Hộ Liệt là anh em đồng hao.
Người mà ông ta cưới là em gái của vợ Hộ Liệt.
Đương nhiên, quan hệ lợi ích giữa các gia tộc lớn cũng rất căng.
Ví dụ như nhà họ Vương muốn nhờ vả nhà họ Hộ để kiếm chác chút lợi thì phải đưa cho nhà họ một vài thứ mới có thể lấy được. Chẳng qua với mối quan hệ thân thích này có thể đạt được dễ hơn một chút mà thôi.
Nếu không lúc trước, Vương Đức Thuận và Vương Huy Phát cũng sẽ không ôm ý nghĩ muốn tạo quan hệ tốt với nhà họ Lôi.
Chung quy, bọn họ và nhà họ Hộ cũng chỉ có quan hệ họ hàng mỏng manh mà thôi.
Vì thế, đương nhiên họ phải kết giao với nhiều gia tộc mạnh hơn.