Điện phát ra trên đầu chiếc côn, lập tức phát ra một dòng màu xanh của dòng điện.
Nhìn thôi cũng khiến cho người ta cảm thấy đau đớn, ớn lạnh. Liên Thục Giai cũng hơi sợ hãi.
Diệp Đông nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Liên Thục Giai.
“Chỉ là thùng rỗng kêu to thôi. Không có chuyện gì lớn đâu, Thục Giai, em yên tâm.”
Nghe câu chế giễu của Diệp Đông, sắc mặt hai tên vệ sĩ tức giận.
Đồng thời, hai tên vệ sĩ cũng giơ chiếc côn điện lên hướng về Diệp Đông.
Trong mắt mọi người, nếu chiếc côn điện này chạm vào người Diệp Đông thì chắc chắn da của Diệp Đông sẽ thành thịt nướng mất.
“Tên nhãi, người có thể đánh Phương Dục thành bộ dạng này, xem như có chút bản lĩnh!”
“Nhưng, dù sao ở đây có côn điện cao áp, mày cũng chỉ có thể làm con chó......”
Hai tên vệ sĩ ngông cuồng, chưa gì đã nghĩ tới dáng vẻ Liễu Diệp Đông bị điện giật.
Nhưng, bọn chúng chỉ vừa nói còn chưa nói xong.
“A!”
Hai tên vệ sĩ đều hét lên một tiếng đau đớn như thể có con dao đâm vào chân họ.
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Cây côn điện vốn trong tay hai tên vệ sĩ, đã nằm trong tay Diệp Đông.
Tay của hai tên vệ sĩ bị điện giật cực mạnh.
“Hai người còn chưa nếm qua, tôi cho hai người thử trước.”
Diệp Đông nở nụ cười lạnh lùng.
“Cái gì? Tên nhãi này có thể lợi hại vậy sao?”
“Mau! Gọi người tới!!!”
Trương Khoa sửng sốt một chút, sau đó hắn lập tức phản ứng lại, nhanh chóng gọi điện thoại gọi vệ sĩ tới.
Bọn họ rất nhanh đã đến!
Vỏn vẹn chỉ một phút.
Ước chừng 40 tên vệ sĩ, toàn bộ đều mang theo côn điện lao đến, hơn nữa nhanh chóng bao vây xung quanh Diệp Đông, Liên Thục Giai.
“Tên nhãi nhép, xem như mày giỏi!”
“Nhưng mày lọt vào ổ của bọn tao xem như mày chết?!”
Trương Khoa quát lớn.
Phương Dục, bây giờ gào thét.
“Lập tức cho điện giật gϊếŧ chết hắn! Gϊếŧ chết hắn!”
“Xảy ra bất kỳ chuyện gì tôi chịu mọi trách nhiệm”
Trương Khoa lập tức gật đầu, nói.
“Vâng, cậu Phương!”
Vào thời khắc này, điện thoại di động Trương Khoa vang lên. Trên màn hình là Lương Đức Hải gọi điện thoại tới.
Hắn không dám chần chờ, lập tức nghe máy.
“Lương tổng, ngài tìm tôi......”
Trương Khoa, chỉ là việc nghe điện thoại nhưng cũng theo bản năng cung kính khom người, bày ra sự cung kính, như thể ông ta đang ở đó.
Lương Đức Hải nói với giọng điệu gấp gáp.
“Cậu lập tức đến tầng ba ngay cho tôi!”
Trương Khoa nói.
“Lương tổng, tôi đang ở đây!”
Lương Đức Hải lnói.
“Tốt! Tôi tới đó ngay!”
Lương Đức Hải thậm chí cũng không kịp cúp điện thoại, liền trực tiếp từ văn phòng chạy ra ngoài.
Trương Khoa thậm chí có thể từ trong điện thoại, âm thanh Lương Đức Hải chốt mở cửa phòng làm việc, tiếng chạy.
Phương Dục nói.
“Trương Khoa, còn không lập tức giật điện chết bọn chúng cho tôi!”
“Đem tiểu khốn kia đánh tàn phế cho tôi! Tra tấn từ từ!”
Trương Khoa nói.
“Phương Dục, Lương tổng vừa rồi gọi điện nói chờ ngài ấy tới.”
“Lương tổng thậm chí hốt hoảng không kịp cúp điện thoại, vội vã chạy đến!”
Sau khi Phương Dục nghe vậy, trên mặt lộ ra tươi cười.
“Ông ấy quả nhiên là thương yêu ta nhất.”
“Ông ấy muốn tự tay trừng trị kẻ này đây mà.”
“Cho nên, không cần chờ!”
“Bây giờ, tôi ra lệnh các anh, lập tức dùng điện giật tên này tới chết.”
Phương Dục, lớn tiếng ra lệnh.
Trương Khoa cùng với những vệ sĩ cũng đã chuẩn bị. Ở trong lòng bọn họ, bây giờ nghe mệnh lệnh từ Phương Dục là chuyện đương nhiên.
Đám vệ sĩ cầm trong tay côn điện bao vây xung quanh, hướng về Diệp Đông, Liên Thục Giai.
“Hừ, tên khốn, tao muốn xem mày làm gì được.”
Phương Dục với nụ cười tàn nhẫn.
Diệp Đông dù thân thủ nhanh nhẹn thế nào, dù có tránh thế nào, nhưng tình hình bị bao vây như thế này thì cũng sẽ bị điện giật.
Một khi bị điện giật, sẽ mất nhận thức hành động!
Kế tiếp, cũng sẽ bị tất cả côn điện kia vây đánh. Đám vệ sĩ cũng tin tự rằng sẽ ăn chắc đánh phế Diệp Đông.
Dòng điện lấp lóe dòng xanh!
Đột nhiên, Diệp Đông hành động.
Tất cả vệ sĩ ở đó đều mơ hồ, chỉ cảm thấy hoa mắt một chút.
Bọn họ đều cảm giác được tay bị một lực đánh úp tới.
Rắc rắc.
Tay mà họ cầm côn điện, đột nhiên đều gãy hết.
Đồng thời, bọn họ đều bay ngược ra ngoài, ngồi bịch lên mặt đất
A!
Đám vệ sĩ đau đơn hét lên, thảm thiết.
Cả tầng lầu đều nghe được tiếng hét vang vọng.
“Im miệng!”
Diệp Đông quát.
Tuy âm thanh này không lớn lắm.
Nhưng trong nháy mắt, những tên vệ sĩ đang đau đớn kia cố nén đau đều ngậm miệng lại.
Bọn họ thực sự vô cùng sợ hãi.
Diệp Đông tiến gần tới Phương Dục.
Phương Dục sợ sệt!
Một người, trong nháy mắt đánh bay vài chục người đang cầm côn điện.
“Võ giả.”
Trong đầu Phương Dục hiện ra cái từ này.
Hắn là cháu của Lương Đức Hải, tiếp xúc Phùng gia tương đối nhiều và cũng biết nhiều.
Cho nên hắn biết võ giả có tồn tại.
Nhưng, trên mặt Phương Dục không lộ ra vẻ sợ hãi. Ngược lại, còn lộ ra một nụ cười.
“Tên kia,mày nhất định là một Võ giả.”
“Nhưng, mày đừng vui mừng gì vội! Sau lưng tao còn có Phùng gia, gia tộc lớn nhất ở Khế Lệ”
“Võ giả như mày nên hiểu, không nên động vào Phùng gia!”
“Bây giờ mày quỳ xuống, đem Liên Thục Giai giao cho tao, có khi tao suy nghĩ bỏ qua chuyện cũ......”
Hiện tại, có rất nhiều người ở dây, nghe thấy Phương Dục có Phùng gia chống lưng thì lại bàn tán.
Đồng thời cảm thấy chia buồn với Diệp Đông, ở Khế Lệ này, đắc tội với Phùng gia xem như không có gì tốt đẹp rồi.
Nhưng.
Phương Dục còn chưa nói hết.
Diệp Đông cũng đã đi tới trước mặt Phương Dục, đồng thời còn nâng lên một cước, tựa như sét đánh xuống.
Răng rắc!
Một tiếng rắc kêu lên, âm thanh vô cùng rõ ràng.
Một chân của Phương Dục bị đánh gãy.
Phương Dục khó tin nhìn Diệp Đông, lúc này mới chợt tỉnh táo lại, cảm thấy đau đớn xâm nhập lục phủ ngũ tạng.
Hắn vừa muốn hét lên nhưng nhìn đến ánh mặt lạnh lùng của Diệp Đông lại không dám hét!
“Phùng gia chống lưng? Nói! Cậu quan hệ thế nào với Phùng gia?”
Diệp Đông hỏi.