Điện Vương Ở Rể

Chương 118: Chuyện gì?

Hai người đàn ông khác đã cảm giác được sự không đúng.

Họ vô thức quay người, bước về phía Diệp Đông.

Trái lại Diệp Đông giẫm lên một bước, ngay lập tức, một cước bay qua.

Họ chỉ cảm thấy có một trận hỗn loạn khiến người khác nheo mắt.

Căn bản là nhìn không rõ!

Trong chốc lát.

Họ cảm giác được sự đau đớn xuyên tim ở vai phải của mình.

Đồng thời còn có âm thanh răng rắc vang lên.

Hai người họ cùng lúc cũng bị sức lực to lớn này đánh bay ra ngoài!

Ba người, đồng loạt rơi xuống cùng một nơi!

Ba người họ, trên thực tế, bây giờ đã hoàn toàn ngây ngốc rồi!

Liên Thục Giai cũng có chút lơ mơ.

Cộp cộp cộp.

Âm thanh tiếng bước chân của Diệp Đông vang lên.

Khoảng cách mấy bước, đã đến trước mặt ba tên võ giả kia.

Ngay lập tức.

Diệp Đông giơ một chân, đạp lên ngực của người đàn ông cầm đầu!

“Tôi quả thật tự mình biết mình, bởi vì tôi nói có thể đánh bại ba người các người, vẫn là có thể làm được!”

“Các người, có phục không?”

Diệp Đông nhẹ giọng nói, thanh âm không nặng, nhưng từng chữ như nặng ngàn tấn.

Người đàn ông cầm đầu sớm đã như dời sông lấp bể trong lòng!

Anh ta có một loại cảm giác, bàn chân ở trên người anh ta của Diệp Đông có thể nhẹ nhàng giẫm nát xương ngực của mình!

“Tôi… Phục!”

Người đàn ông này thực sự sợ hãi rồi!

Sự kiêu ngạo trước đó đã mất sạch sành sanh!

Trong mắt hai người đàn ông còn lại toàn bộ đều là vẻ kiêng kị: “Chúng tôi, phục!”

“Bây giờ cho các người thời gian mười giây, lập tức cút! Biến đi!”

“Nếu không thì tôi cũng không để ý đến việc hoàn toàn loại bỏ các người đâu!”

Trên người Diệp Đông toả ra khí lạnh buốt thấu xương, giống như Ma Vương đang phán quyết ba người họ!

“Bây giờ chúng tôi sẽ cút! Bây giờ sẽ cút!”

Thậm chí ba người đàn ông này còn thật sự lăn trên mặt đất, lúc đến bên cửa sổ mới đứng dậy, tung người nhảy ra, rời đi như đang chạy trốn!

Nơi này đại khái là hơn hai mươi mét! Đối với võ giả ở cấp bậc này như họ mà nói, vẫn không có gì khó!

Người đàn ông cầm đầu ngay cả máy liên lạc cũng quên mang theo!

Trong máy liên lạc, mẹ của Liên Thục Giai, Dương Mỹ Lệ nhìn thấy toàn bộ quá trình xảy ra, cũng có chút ngơ ngác rồi.

Có điều lúc này bà ta đã hoàn hồn lại.

Dương Mỹ Lệ vẫn vô cùng tức giận như cũ: “Thằng nhóc, cậu đừng tưởng cậu là võ giả thì có thể không kiêng nể gì cả!”

Diệp Đông nói: “Bác gái…”

Dù sao đây cũng là mẹ của Liên Thục Giai, gọi một tiếng bác gái cũng là điều nên làm.

“Đừng gọi tôi là bác gái! Cậu không xứng!”

“Tôi nói cho cậu biết, để Thục Giai ở Khế Lệ, cậu phải đảm bảo sự an toàn của con bé!”

“Nếu con bé thiếu một cọng lông, tôi không ngại dùng sức mạnh gia tộc nghiền nát cậu và gia tộc sa sút kia của cậu!”

Trên mặt Dương Mỹ Lệ mang theo sự phẫn nộ không gì sánh bằng.

Diệp Đông nói: “Được, bà Liên, Thục Giai ở bên cháu, bất kỳ ai cũng không thể động vào một sợi lông của cô!”

“Ngoài ra, bà Liên, bác có thể không hài lòng với cháu, có thể động tay động chân với cháu! Cháu tuyệt không từ chối!”

“Nhưng, nếu bác phái người động thủ với người thân bạn bè cháu, vậy thì đừng trách cháu nổi giận lôi đình!”. Đọc 𝒕𝒓uyện chuẩn không quảng cáo ﹟ 𝑻𝒓𝗨𝙢𝑻𝒓uyện.𝓥n ﹟

Ngay tức khắc, Diệp Đông đập một chưởng lên điện thoại.

Điện thoại lập tức vỡ nát tan tành.

Trong một đình viện cổ xưa rộng lớn của thành phố Tỉnh.

Một người phụ nữ ung dung sang trọng, trên mặt mang theo sự giận dữ.

Chính là mẹ của Liên Thục Giai, Dương Mỹ Lệ.

“Bà chủ, hay là tiếp tục cử người đi giải quyết thằng nhóc đó?”

Trên mặt quản gia của gia tộc mang theo nét dò hỏi.

Dương Mỹ Lệ lắc đầu: “Tạm thời không cần đi! Nếu đi, tôi sẽ đích thân đi!”

“Ngoài ra, tra thật kỹ thằng nhóc này cho tôi, trong sáu năm nay rốt cuộc cậu ta đã trải qua những gì! Có bối cảnh gì không!”

Về việc vì sao con gái Liên Thục Giai đến Khế Lệ mở công ty, đương nhiên Dương Mỹ Lệ biết rõ nguyên nhân.

Là vì Liên Thục Giai có tình cảm chưa dứt đối với Diệp Đông.

Mà với sức mạnh của gia tộc nhà họ Liên, muốn điều tra tất cả bối cảnh của Diệp Đông ở Khế Lệ, đương nhiên cũng vô cùng dễ dàng.

Bà ta biết, thân thế ba Diệp Đông chưa xác định, sống trong gia tộc họ ngoại, nhưng lại bị gia tộc ở Khế Lệ đó chèn ép hãm hại nên đã suy tàn.

Cũng biết Diệp Đông đã ra ngoài phiêu bạt vài năm! Chậm trễ không có bất kỳ tin tức gì.

Trong lòng bà ta, Diệp Đông gần như đã hoàn toàn chết ở bên ngoài rồi! Có lẽ bị chó hoang cắn chết rồi.

Vì vậy, lần này bà ta mới cho phép con gái Liên Thục Giai đi Khế Lệ.

Hơn nữa còn cho Liên Thục Giai thời gian hai năm! Trong thời gian hai năm nếu không tìm được Diệp Đông, Liên Thục Giai bắt buộc phải thành thành thật thật quay về gia tộc.

Như thế Liên Thục Giai cũng hoàn toàn chết tâm rồi.

Đến nay vẫn còn nửa năm nữa là đến thời hạn hai năm.

Nhưng Dương Mỹ Lệ tuyệt đối không ngờ tới, vậy mà Diệp Đông còn sống sờ sờ quay trở lại.

Còn xuất hiện!

Hơn nữa còn có thể đánh bại ba võ giả nội kình nhị phẩm.

Sau khi nghe được, trong lòng quản gia của gia tộc cũng run sợ.

“Vâng, bà chủ!”

Quản gia gia tộc ngay lập tức quay người đi sắp xếp điều tra việc này.

“Chờ đã! Ngay lập tức, ngay tức khắc đóng mọi tài khoản của Liên Thục Giai! Công ty ở Khế Lệ cũng trực tiếp dùng danh nghĩa của công ty thu hồi, mua lại!”

“Tôi chặt đứt miếng ăn của nó, xem nó cứng rắn với người làm mẹ này như thế nào!”

Dương Mỹ Lệ nói như đinh đóng cột.

Quản gia gia tộc lập tức nói: “Vâng, bà chủ!”

Quán cà phê Thanh Xuân.

Lúc này một mảnh yên tĩnh.

Tuy rằng Diệp Đông đã trải qua trận chiến với ba võ giả nội kình nhị phẩm đỉnh phong.

Nhưng lại không hề dẫn đến bất kỳ sự kinh động nào.

Đám người Thẩm Chấn, Thiên Nhất Hào ở dưới lầu cũng không hề có bất cứ chênh lệch nào, vẫn đang chờ đợi ở dưới lầu.

Đồng thời cũng cho thấy hiệu quả cách âm của phòng riêng trong Thanh Xuân tương đối tốt.

Diệp Đông và Liên Thục Giai đã vào trong phòng riêng.

Liên Thục Giai đã hoàn hồn lại.

“Diệp Đông, anh đã là võ giả rồi?”

Liên Thục Giai mang theo vẻ mong đợi.

Tuy rằng lúc nãy đã tận mắt nhìn thấy, nhưng cô vẫn có chút hoảng hốt, không dám xác định.

Diệp Đông gật đầu: “Thục Giai, đúng vậy!”

Đôi mắt xinh đẹp của Liên Thục Giai hiện rõ nét vui mừng.

Liên Thục Giai biết gia tộc sau lưng mình là sự tồn tại như thế nào!

Đương nhiên cô cũng biết, càng là gia tộc lớn, càng có võ giả trấn giữ! Thế giới này rốt cuộc vẫn là một thế giới của thực lực.

Người bình thường có thể thấy cảnh ca múa mừng thái bình, thực ra đều là quy tắc đặc biệt định ra cho họ mà thôi.

Quy tắc của cường giả thật sự hoàn toàn là quy tắc thực lực.

Chỉ có Diệp Đông là võ giả, như vậy bản thân mới có thể ở bên cạnh Diệp Đông!

Cho nên cô có thể không vui mừng sao?

“Thục Giai, em gọi anh ra… Nếu như anh đoán không sai, biết là họ muốn ép buộc đưa em về, nên em muốn từ biệt với anh?”

Diệp Đông suy nghĩ thông suốt, trong chốc lát đã nói ra chân tướng sự việc.

Liên Thục Giai gật đầu, cô hít sâu một hơi, đưa ra quyết định quan trọng.

“Diệp Đông, thực ra trong gia tộc muốn ép em kết thân với một gia tộc lớn khác!”

“Em không thích người đó!”

“Trong lòng em… Chỉ có anh!”

“Mười hai năm trước, lúc anh cứu cô gái đó bên bờ sông, đã chôn vào đáy lòng cô gái đó một hạt giống không bao giờ phai mờ!”

Khi nói ra những lời này, trên mặt Liên Thục Giai nóng bừng bừng.

Nhưng cô cũng không muốn tiếp tục chôn giấu nữa, cô muốn dũng cảm nói ra.