Hàm răng Trương Hổ va vào nhau lập cập.
Hắn thật sự sợ rồi.
Hoàn toàn sợ, hơn nữa còn là kiểu sợ trước giờ chưa từng có.
Giờ khắc này, thậm chí cả tiếng rên đau đớn kìm nén trong cổ họng cũng bị gã ghìm lại.
Cộp... cộp... cộp...
Một tràng tiếng bước chân dồn dập vang lên. Người bước vào là Phong Ngụy Nghiêm. Người này thân là võ giả, lướt đi như gió, mạnh mẽ khôn bì. Nhưng khi vừa thấy anh ta, mí mắt của tất cả mọi người có mặt đều không khỏi giật giật, trong lòng thầm lo lắng cho Diệp Đông.
Còn Trương Hổ khi thấy Phong Ngụy Nghiêm tới thì không kiềm chế nữa. Gã lớn tiếng gào thét, phát tiết lửa giận và thù hận trong lòng:
“Thằng kia, không phải mày hỏi tao ‘nếu không thì sao’ à? Giờ tao nói mày biết, tao muốn đấm vỡ mồm mày, còn muốn ném mày vào thùng rác, muốn cả nhà mày bị đuổi khỏi Khế Lệ vì mày!”
Hai chân hai tay gã đều đã bị Diệp Đông phế.
Cho dù có chữa trị cũng không còn cách nào dùng sức, không còn cách nào khiến người khác kinh sợ.
Không những vậy, gã có thể cảm giác được hai cánh tay của mình đã hoàn toàn bỏ đi rồi, vĩnh viễn không thể khôi phục như xưa nữa.
Trương Hổ lập tức nhìn về phía Phong Ngụy Nghiêm: “Anh Phong, em xin anh gϊếŧ thằng này. Nó không chỉ láo xược với anh mà còn đánh em thành tàn phế nữa.”
Phong Ngụy Nghiêm thoăn thoắt bước về phía Diệp Đông, nhưng khi đến trước mặt Trương Hổ, anh ta lập tức giơ tay giáng hai cái tát vang dội vào mặt gã.
“Chát...”
Mười mấy cái răng trong miệng Trương Hổ nháy mắt lung lay. Khóe miệng gã chảy máu, vẻ mặt không hiểu ra sao.
“Anh Phong, có phải anh hồ đồ rồi không?”
Ánh mắt Phong Ngụy Nghiêm mang theo sự giận dữ và hằn học nhìn về phía Trương Hổ, nói: “Đồ khốn, người tôi đánh đúng là cậu đấy! Năm đó là tôi nợ ân tình của cậu, bây giờ mười phần trăm cổ phần đó của Thương Dịch, tôi tặng hết cho cậu chứ không thèm nữa. Từ nay về sau, hai chúng ta hết tình hết nợ.”
“Lúc trước cậu dùng danh nghĩa của tôi làm bao nhiêu chuyện, tôi không truy cứu, nhưng sau này, nếu cậu còn dám lấy danh tôi mà gây chuyện, vậy thì đừng trách tôi lấy đối xử với cậu như đối xử với kẻ thù lớn nhất của gia tộc!”
Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người có mặt đều sửng sốt, không phải Phong Ngụy Nghiêm đến để báo thù giùm Trương Hổ sao? Thế ra không phải à?
Đồng thời họ còn cảm thán một chuyện khác.
Mười phần trăm cổ phần của Thương Dịch, chỉ tính lợi nhuận thu về một năm thôi đã tận năm triệu tệ, giá trị sản nghiệp cũng tầm trên dưới nghìn tỷ.
Thế mà Phong Ngụy Nghiêm nói bỏ là bỏ. Đây đã hoàn toàn vượt qua phần tình nghĩa mà anh ta thiếu rồi.
Trương Hổ cũng trợn tròn cả mắt, vẻ mặt không thể tin được.
Phong Ngụy Nghiêm lại có thể cam lòng từ bỏ cổ phần của Thương Dịch, thậm chí dẫu sẵn lòng đưa sản nghiệp trị giá trăm triệu này cho mình cũng muốn cùng mình cắt đứt quan hệ.
Nhưng mà vì sao chứ? Trong lòng hắn có rất nhiều nghi ngờ.
Nhưng ngay sau đó, Phong Ngụy Nghiêm lại không thèm để ý tới bất kỳ người nào nữa.
Anh ta nhanh chóng bước tới trước mặt Diệp Đông, rồi cúi gập người chào hỏi.
“Cậu Diệp, tôi tới giải thích với cậu. Mối liên quan duy nhất của tên Trương Hổ này với tôi đã là mười năm trước. Lúc đó cậu ta từng giúp tôi một chuyện, lấy được cổ phần của Thương Dịch. Cho nên phần tình nghĩa này là tôi thiếu cậu ta. Nhưng mà tất cả những chuyện ác mà cậu ta làm, tôi chưa từng tham dự.”
“Tôi biết nhân phẩm Trương Hổ tồi tệ, phải sớm cắt đứt với cậu ta. Nhưng vì tôi tiếc những tiền tài lợi ích của Thương Dịch, nên mới dung túng cậu ta. Cho nên dù có nói thế nào, tôi cũng đã phạm sai lầm to lớn. cậu Diệp, tôi tình nguyện chịu bất cứ sự trừng phạt nào.”
Phong Ngụy Nghiêm dứt lời liền lại quỳ một gối trước mặt Diệp Đông.
Lúc này, tới cả Lý Mỹ Na cũng sửng sốt.
Lý Mỹ Na biết Diệp Đông chắc chắn sẽ không chịu bất kỳ một sự tổn hại gì, bởi vì cô biết trong võ đạo, anh là Hóa Cảnh Tông Sư.
Nhưng cô có nằm mơ cũng không ngờ được, một Phong Ngụy Nghiêm hô mưa gọi gió ở Khế Lệ lại có thái độ cung kính trước mặt Diệp Đông như thế.
Nghe Phong Ngụy Nghiêm giải thích xong, Diệp Đông gật đầu, chuyện này có thể tha thứ được, anh bèn nói: “Mấy người này không thể ở lại Khế Lệ.”
Phong Ngụy Nghiêm vội đáp: “Vâng, cậu Diệp.”
Bấy giờ Trương Hổ đã triệt để hoảng loạn. Gã cũng hiểu rõ một điều, Diệp Đông trước mặt này là một sự tồn tại khiến cho cả Phong Ngụy Nghiêm cũng phải quỳ xuống nhận lỗi, vốn không phải người mà gã có thể chọc vào được.
“Cậu Diệp, ông Diệp, tôi sai rồi, tôi sai rồi! Xin anh cho tôi một cơ hội sửa chữa lỗi lầm được không?”
Trương Hổ cuống quít gào lên, nhưng Diệp Đông lại không hề để ý tới hắn, mà là đi thẳng về phía bàn số chín được sắp xếp cho mình.
Lúc khoảng hai mươi người nhóm Vương Niên tới Tịnh Thuần thì cực kỳ lo lắng.
Dưới sự sắp xếp của Phong Ngụy Nghiêm, bọn Trương Hổ đã bị ném thẳng ra ngoài. Cả tiệm Tịnh Thuần hoàn toàn yên tĩnh lại.
Vẻ mặt Diệp Đông bình thản, giống như chuyện vừa nãy vốn chưa hề xảy ra, bảo Phong Ngụy Nghiêm: “Anh cũng ngồi xuống ăn chung một chút đi!”
Phong Ngụy Nghiêm vội đáp: “Không không, cậu Diệp, nếu cậu không còn chuyện gì khác, vậy tôi xin lui trước.”
Phong Ngụy Nghiêm vừa nói vừa liếc nhìn Lý Mỹ Na, rõ là anh ta đang nghĩ Lý Mỹ Na là bạn gái Diệp Đông, thế nếu mình ở lại há chẳng phải làm bóng đèn hay sao?
Diệp Đông cũng lười giải thích, để mặc Phong Ngụy Nghiêm rời đi.
“Cậu Diệp, xin hỏi ngài muốn ăn gì?”
Trên mặt ông chủ tiệm Hồ Huy tràn đầy vẻ sợ sệt.
Vẻ mặt Diệp Đông lại rất điềm đạm, hoàn toàn không còn sự lạnh lùng khi nãy nữa, nói: “Ông chủ đừng như vậy, tôi đâu có ăn thịt người. Cứ dọn mấy món đặc sắc của chỗ các ông lên là được rồi.”
Hồ Huy vội vàng nói: “Được, cậu Diệp, vậy để tôi dọn món ăn lên.”
Có thể dùng sự kiêu ngạo ngất trời để đối mặt với kẻ địch, cũng có thể bình thản như không mà đối xử với người thường. Đây mới thực sự là một người đàn ông co được duỗi được, mới thật sự là trượng phu!
Hôm nay Lý Mỹ Na cùng Diệp Đông trải qua rất nhiều chuyện, trong lòng cô càng cảm động không thôi.
Ông chủ tiệm Hồ Huy rất nhanh đã dọn lên chừng bảy tám món, đầy ắp một bàn. Toàn bộ đều là ‘đặc sản’ Tịnh Thuần.
Vẻ mặt ông chủ tiệm Hồ Huy vừa nơm nớp lo sợ lại xen lẫn vẻ mong chờ, nói: “Cậu Diệp, ngài dạy dỗ tên ác ôn Trương Hổ này là đã làm một việc tốt cho chúng tôi. Bữa cơm hôm nay tôi mời ngài, xin ngài đừng từ chối!”
Diệp Đông gật đầu, vừa cười vừa nói: “Vậy xin cảm ơn ông chủ nhé!”
Anh nhìn ra được, nếu như mình từ chối, e là sẽ khiến trong lòng chủ tiệm bất an, nên bèn dứt khoát nhận lời.
Ông chủ tiệm Hồ Huy nghe anh đã đồng ý thì lập tức nói: “Cậu Diệp, cứ từ từ ăn. Nếu có cần gì, cứ việc căn dặn.”
Hồ Huy vừa nói, trên mặt vừa mang theo vẻ hớn hở ngập tràn. Bởi dẫu sao, trong lòng ông ta, Diệp Đông là người ở vị thế rất cao.
Đấy chính là sự tồn tại có thể dễ dàng đánh tàn phế tên ác ôn Trương Hổ, còn có thể khiến Phong Ngụy Nghiêm danh tiếng lẫy lừng phải tôn trọng mà.
Có thể mời nhân vật lớn như vậy ăn bữa cơm, chắc chắn là một điều vinh hạnh.
Những thực khách chung quanh cũng kích động y vậy.
Dẫu sao họ cũng được ăn cơm chung tiệm, còn được nhìn nhân vật như thế ở khoảng cách gần cơ mà.
Cũng không thể không nói, món ăn ở đây làm rất ngon, màu sắc hương vị đều hội đủ.