Nhóm người Phong Kim và Tôn Cửu Hùng muốn quở trách Diệp Đông. Trong mắt bọn họ, ngài Lưu Huỳnh hiện giờ đang rất tức giận. Ông ta muốn ra tay với Diệp Đông.
Lúc này Thanh Huy Hưng đứng phía trước cách Diệp Đông bốn năm mét. Thanh Huy Hưng biết Diệp Đông là tông sư nên trong lòng ông ta nắm chắc vài phần thắng.
Nhưng khi thật sự đối mặt với Lưu Huỳnh này, cơ thể của hắn ta vẫn không ngừng run rẩy. Dù sao chênh lệch cấp độ nội lực kia cũng làm cho hắn ta rất khó mà nói.
Vùn vụt! Vùn vụt!
Lưu Huỳnh dùng tốc độ cực nhanh, nhanh đến nỗi tiếng gió phát ra âm thanh vùn vụt. Nhưng lúc ông ta đến trước mặt Thanh Huy Hưng thì xảy ra một cảnh tượng khiến người khác ngạc nhiên.
Ông ta chỉ đẩy Thanh Huy Hưng ra!
Sau đó, tiếp tục chạy về phía Diệp Đông.
“Có lẽ, ngài Lưu Huỳnh muốn đánh phế Diệp Đông trước rồi mới đến Thanh Huy Hưng!”
Trong nội tâm của người nhà họ Tôn, nhà họ Phong đều nghĩ như vậy.
“Thầy, nhất định phải đánh tàn phế thằng nhóc ngu ngốc không biết tiến lùi này mới được!”
Lúc này Tôn Hoàng Long và Phong Tình Nhi đều nghiến răng nghiến lợi nói.
Nhưng mà.
Bốp! Bốp!
Lưu Huỳnh đột nhiên ra tay.
Ông ta quay người tát vào mặt của Tôn Hoàng Long và Phong Tình Nhi hai cái.
Hai cái tát này còn lẫn chút âm thanh nứt xương.
Con mắt của hai người Tôn Hoàng Long và Phong Tình Nhi nổ đôm đốp, bị đánh đến ngớ người.
“Có phải thầy đánh nhầm người rồi không…”
Tôn Hoàng Long và Phong Tình Nhi cố nén cơn đau nhức nói ra từng chữ, run rẩy vô cùng. Lưu Huỳnh không quan tâm đến bọn họ.
Vào lúc này xảy ra cảnh tượng khiến cho mọi người vô cùng kinh ngạc. Lưu Huỳnh thở mạnh, rồi quỳ xuống trước mặt Diệp Đông.
“Cậu Diệp, đứng trước mặt ngài tôi chẳng là cái thá gì, nào dám xưng ngài Lưu Huỳnh cơ chứ.”
Giờ phút này Lưu Huỳnh quỳ gối trước mặt Diệp Đông, trong lòng vô cùng kích động. Võ đạo tông sư, ngồi tít trên trời, hành động vô cùng bí ẩn. Trong vòng một tháng có thể gặp lại Diệp Đông, là chuyện có xác suất rất nhỏ.
Thật ra trong lòng ông ta luôn lo lắng.
Nhưng ông ta không bao giờ nghĩ đến việc trong một ngày, mà có thể gặp lại Diệp Đông. Đồng nghĩa với việc mạng ông ta còn dai lắm, không cần phải lo lắng.
Cảnh tượng này, khiến mọi người có mặt ở đây đều ngây người ra.
“Tôi đánh học trò mà ông coi trọng, ông có phục không?” Diệp Đông nói.
Lưu Huỳnh nói: “Người như ngài sẽ không bao giờ tùy tiện đánh người. Bọn họ được ngài ra tay trừng trị, tất nhiên là hợp tình hợp lý rồi ạ! Hơn nữa chuyện này còn nói rõ tôi bị bọn họ che mờ đôi mắt, ngu ngốc quen lầm người. Hôm nay ngài giúp tôi mở to con mắt, nhìn rõ bản chất của họ, tôi mừng còn không kịp nữa là. Lưu Huỳnh tôi có thể gặp lại ngài một lần nữa, cũng là vinh hạnh của tôi, tôi nguyện đi theo ngài.”
Lời nói của Lưu Huỳnh vang trong phòng khách.
Đầu óc của nhóm người Tôn Hoàng Long và Phong Nghiêm Từ như bùn nhão. Không thể nào làm chủ được!
Về phía Tôn Hoàng Long và Phong Tình Nhi càng choáng váng hơn, họ như hóa đá hoàn toàn.
Diệp Đông trước mắt không phải chỉ là đứa con rể vô dụng của Kiều gia thôi à? Không phải là kẻ vô dụng có thể tùy ý giẫm đạp thôi sao?
Nhưng mà bây giờ, một ngài Lưu Huỳnh có danh có tiếng lại kính cẩn với anh như thế. Đồng nghĩa với việc Diệp Đông tồn tại là uy quyền nhường nào.
“Diệp Đông, tôi sai rồi! Tôi thật sự sai rồi! Xin anh tha thứ cho tôi! Dù rửa chân bưng nướ© ŧıểυ cho anh tôi cũng đều làm hết…”
Phong Tình Nhi còn muốn bò đến ghé vào bên chân Diệp Đông.
Nhưng giờ phút này, Diệp Đông không thèm liếc mắt nhìn cô ta một cái: “Rác rưởi mà thôi!”
Một miếng vỏ trái cây vừa hay rơi xuống dưới chân Diệp Đông, anh thuận chân đá một cái, nó bay trúng vào miệng của Phong Tình Nhi.
Phong Tình Nhi ngất trên lễ đài.
Lưu Huỳnh vừa mới nói xong lúc này vẫn im lặng chờ đợi. Diệp Đông không lên tiếng, Lưu Huỳnh cũng không dám hé miệng.
“Đã như vậy… Ông cứ nghe theo lời của Thanh Huy Hưng, cùng xử lý chút chuyện đi!” Diệp Đông nói.
Đôi khi duyên phận ở trên đời đến thì chẳng thể nào cản được. Đã gặp được Lưu Huỳnh sớm như vậy, hơn nữa thái độ của ông ta rất thành khẩn, Diệp Đông cũng muốn cho ông ta một cơ hội.
Nhưng những người có mặt ở đây đa số ai cũng biết được địa vị của Lưu Huỳnh so với Thanh Huy Hưng thì cao hơn rất nhiều. Bảo Lưu Huỳnh phải nghe lời của Thanh Huy Hưng, nếu như bình thường chuyện này chắc chắn là sỉ nhục Lưu Huỳnh.
Thế mà khi nghe xong lời nói của Diệp Đông, Lưu Huỳnh lại vô cùng kích động, hai mắt lóe sáng.
“Vâng, thưa ngài!”
Diệp Đông xoay người đi về phía cổng. những chuyện còn lại, anh không cần phải đích thân sắp xếp. Trong lòng của Thanh Huy Hưng và Lưu Huỳnh cực kỳ vui mừng.
Diệp Đông không đích thân sắp xếp mà giao cho bọn họ, thì nhân đây bọn họ phải biểu hiện thật tốt, làm đến mức hoàn hảo!
Chủ nhà họ Hồ - Hồ An Ninh, chủ nhà họ Thiên - Thiên Lập Cường và đám người có mặt ở đây đều nuốt nước bọt, nhìn bóng lưng rời đi của Diệp Đông tận ba phút, lúc này mới có thể xốc lại tinh thần.
Trong lòng ai nấy cũng thán phục sợ hãi, thành phố Tỉnh có một con rồng!
Lúc này Diệp Đông đi về lại biệt thự.
Kiều Lệ My dường như đã về nhà từ sớm, còn có Kiều Lượng Nguyên.
“Diệp Đông, anh đi đâu vậy?” Kiều Lệ My quan tâm hỏi.
Diệp Đông cười nói: “Đi mua chút thuốc bồi dưỡng cho cha vợ, cũng thêm ít thuốc cho mẹ.”
Kiều Lệ My vui vẻ hơn một chút, thả lỏng tâm tình.
Sau chuyện hôm đó tan rã không vui với người nhà Diệp Đông, cô luôn lo lắng cho anh.
Sau khi nói chuyện với Kiều Lượng Nguyên vài câu, Diệp Đông đi về phía nhà bếp, tìm ra một cái ấm đất, bắt đầu sắc thuốc.
“Anh để tôi làm!” Kiều Lệ My đi vào nói.
Diệp Đông lắc đầu, nói: “Em cứ nghỉ ngơi đi.”
“Dù sao em làm vất vả, thuốc này anh mua anh mới là người biết sắc. Cũng khó mà nói được”
Kiều Lệ My nói: “Diệp Đông, tôi không ngốc…”
Mặc dù ngoài miệng Kiều Lệ My nói vậy, nhưng trong lòng lại ngọt ngào vô cùng.
Ngày hôm sau.
Ban đầu, Kiều Lệ My muốn cùng với Diệp Đông đến chỗ mẹ của anh, vừa lúc người của bên công ty có việc, bàn chuyện liên quan đến các hạng mục trang trí chuẩn bị sự kiện.
Chuyện này thì phải đích thân cô làm, cho nên Diệp Đông tự mình đến chỗ mẹ.
Rất nhanh, Diệp Đông mang theo thuốc đã sắc xong đi đến chỗ mẹ mình.
Bây giờ, công việc trong tổ chức rất ổn định, bao nhiêu thứ chuẩn bị Thường Thuận cũng đã lo liệu thỏa đáng, anh cũng không quá bận rộn.
Hiển nhiên, anh cảm thấy sau khi mẹ ra viện cũng cần công việc gì đó cho đỡ buồn chán, anh hiểu rõ mẹ mình, không thể ngồi im được.
Hơn nữa, đoạn thời gian trước tài chính bị đứt gãy, cha anh mất mà mẹ anh đã bị bọn người gia tộc khác lừa hết các tài sản giá trị, hiện tại anh còn đang suy nghĩ làm sao lấy lại.
Bây giờ nhà họ Tôn và nhà họ Phong bị Diệp Đông dạy dỗ, cộng thêm sự chèn ép bên trong từ phía của Lưu Huỳnh, sau này cũng không ai cản được nữa.
Bây giờ mẹ anh nhìn đã có tinh thần hơn rất nhiều, quả thật dược tuyền này lại có khả năng tốt đến vậy.
Lúc này vừa hay các y tá mới thay thuốc đi ra.
“Mẹ, mẹ thấy sao rồi?” Diệp Đông bước vội đến.
Xuân Mai nhìn thấy Diệp Đông, lập tức nở nụ cười hiền.
“Diệp Đông, mẹ thấy ổn hơn rồi. Hôm qua bác sĩ có nói Lý thần y chuẩn bị mở phòng chẩn khám, ông ấy nói sẽ giúp mẹ mời ngài ấy chẩn bệnh cho mẹ.”