Khi Đỉnh Lưu Làm Việc

Chương 5: Đánh thức

Ý thức được bản thân đang làm gì, Kiều Hoài Dao nháy mắt tỉnh ngủ, đại não trống rỗng.

Tình huống nhất thời có chút mất khống chế, Kiều Hoài Dao cảm giác tim mình đập ngày càng nhanh, cậu nhắm mắt lại, không vội mở. Bách Cẩm Ngôn cũng đã chú ý tới biến hóa của Kiều Hoài Dao, cúi đầu nhìn, từ cổ áo sơ mi đổ lên, mắt thường cũng có thể thấy được mảng ửng đỏ đang lan ra trên làn da trắng nõn.

Nhìn như đang bình tĩnh đạm nhiên ngủ, trên thực tế, từ gương mặt đến sau cổ đều đã đỏ rực.

Kiều Hoài Dao có thể nghe rõ tiếng tim mình đập, không lừa mình dối người giả bộ ngủ nữa, cậu yên lặng buông tay.

Bách Cẩm Ngôn thuận thế rút cánh tay mình ra.

Mùi hương tùng mộc thanh nhã lạnh lẽo vòng qua chóp mũi, chỉ một thoáng sau, sắc mặt Kiều Hoài Dao càng đỏ hơn.

Bách Cẩm Ngôn: "Dậy ăn cơm."

"Em... Em ngủ tiếp một lúc, em không đói." Đoạn, Kiều Hoài Dao duỗi tay sờ soạng chăn bên cạnh, lại phát giác cái chăn này không biết bay đi đâu rồi, duỗi tay hai lần vẫn chưa sờ tới.

Bách Cẩm Ngôn thấy thế, đem chăn bên cạnh đưa cho cậu.

Cầm chăn trong tay, đại não Kiều Hoài Dao nhảy nhót, ngập ngừng nói: "Cảm, cảm ơn."

Cho dù là Bách Cẩm Ngôn, nghe thấy tiếng "cảm ơn" này cũng không khỏi cười một tiếng.

Kiều Hoài Dao: "......"

Mình lại nói cái gì vậy?!

Kiều Hoài Dao yên lặng túm chăn chùm lêи đỉиɦ đầu, che chính mình bên trong, còn thuận tay chặn khe hở.

Phòng phát sóng trực tiếp đều đã một mảng ha ha.

[Ha ha ha ha ha ha ha ha ha!]

["Cảm ơn"]

[Ha ha ha ha ha, đến Bách Cẩm Ngôn cũng phải phì cười.]

[Kiều Kiều vậy mà lại cảm ơn!]



Đến khi Kiều Hoài Dao ngồi ở phòng ăn ăn cơm, trên mặt vẫn còn chưa hết đỏ.

Cậu từng miếng từng miếng ăn bò bít tết, không chút để ý nghĩ, cũng may là chỉ gối lên cánh tay, không nhỡ miệng nói điều gì không thể nói.

Bò bít tết còn dư lại hơn nửa, cậu đã không ăn nổi nữa.

Không đợi Bách Cẩm Ngôn nói, Kiều Hoài Dao đã chủ động cầm lấy cốc sữa bò uống: "Anh, anh đang xem gì vậy?"

"Nhiệm vụ." Bách Cẩm Ngôn thấy cậu tò mò, thuận tay đưa điện thoại cho cậu.

Tổ tiết mục gửi tin nhắn tới:

【Người một nhà thì phải có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu, nhiệm vụ hôm nay chính là: Mọi người tự mình nỗ lực kiếm tiền, dùng tiền kiếm được chuẩn bị cơm chiều, không được dùng tiền của mình nha, tổ tiết mục sẽ theo dõi mọi người, các vị khách quý thống nhất đăng ảnh chụp cơm chiều lên Weibo chính chủ, người xem sẽ bình chọn, xếp hạng càng cao thì điểm của khách quý càng cao, cùng nhau cố lên nhé!】

【PS: Không được dùng phương thức chụp ảnh chung với fan, hoặc ký tên để kiếm tiền, sẽ bị tính phạm quy! Phạm quy thì sẽ bị trừ điểm nha.】

Độ khó nhiệm vụ cảm giác không cao lắm, cũng không yêu cầu phải làm việc gì, ngược lại còn đính phía dưới vài công việc để bọn họ tham khảo.

Kiều Hoài Dao đột nhiên nhớ ra, cậu còn chưa thêm lại bạn tốt Bách Cẩm Ngôn, vội nói: "Anh, đưa điện thoại của anh cho em một chút."

Bách Cẩm Ngôn trực tiếp đưa điện thoại di động cho cậu.

Kiều Hoài Dao động tác nhanh nhẹn dùng điện thoại mình quét mã thêm bạn tốt, nhìn thoáng qua cửa sổ trò chuyện, quả nhiên Bách Cẩm Ngôn không nhắn tin cho cậu lúc cậu kéo đen danh bạ hắn.

Bách Cẩm Ngôn hẳn là không biết hắn bị xóa bạn tốt.

Kiều Hoài Dao trả lại điện thoại, "Đúng rồi, hôm qua lúc em gọi cho anh, điện thoại anh hình như không có tín hiệu."

Bách Cẩm Ngôn giải thích: "Hôm qua đóng phim dưới mặt đất, nhiều người quá, ảnh hưởng tín hiệu."

Lúc nhận lại di động đã khuya, lại ngay sau đó quay tống nghệ, vội đến mức không có thời gian xem điện thoại.

Cũng vì nguyên nhân đó mà bỏ lỡ tin tức người đại diện gửi tới.

Kiều Hoài Dao gật gật đầu, cậu nghĩ, cho dù Bách Cẩm Ngôn muốn xa cách cậu, cũng không có khả năng không nhận cuộc gọi của cậu.

Bây giờ vẫn còn sớm, Kiều Hoài Dao thoát khỏi giao diện tin nhắn, mở phòng phát sóng trực tiếp ra, vốn định xem nhân khí như thế nào, lại phát hiện thời gian hiển thị góc bên phải màn hình thay đổi.

Thời gian đổi thành 6 giờ sáng nay.

"Hả?" Kiều Hoài Dao sửng sốt, 6 giờ? Lúc ấy chỉ sợ cậu vẫn đang ngủ.

Cậu chớp chớp mắt, vì sao lại là 6 giờ...?

Người xem tựa hồ có thể nhìn ra Kiều Hoài Dao đang nghĩ gì, làn đạn lập tức giải thích cho cậu.

[Camera sẽ tự động mở đúng giờ.]

[Đạo diễn: Không ngờ tới đúng không, vậy mà lại có kinh hỉ.]

Kiều Hoài Dao dừng lại, xác thật không nghĩ tới điều này, ai có thể nghĩ đến chứ?

Camera vậy mà lại còn hẹn đúng giờ.

Nhớ đến camera trong phòng ngủ của mình, lại liên tưởng tới bản thân buổi sáng, cậu yên lặng buông điện thoại xuống.

Vẫn là... không nên đọc bình luận.

Nghĩ thì nghĩ vậy, dư quang thấy làn đạn chạy ào ào trên màn hình, cậu vẫn theo bản năng liếc một cái.

[Vợ mau nhìn chồng!! Em sợ hãi cái gì?! Mau đến gần đây nào!]

[A aaaa, Kiều Kiều vừa tỉnh ngủ mơ mơ màng màng muốn ôm tay, tôi có thể.]

[Thật sự không muốn yêu đương sao? Tôi có căn hộ ba phòng ở thủ đô.]

......

Kiều Hoài Dao ho nhẹ một tiếng, nhìn làn đạn spam không biết nên đáp lại như nào.

Bách Cẩm Ngôn mơ hồ nhận thấy được điều gì, hẳn ỷ vào việc đang ở gần Kiều Hoài Dao, trực tiếp dựa lại gần, đọc bình luận.

Đùi kề sát bên nhau, động tác nghiêng đầu khiến hắn như đang dựa vai cậu, hô hấp Kiều Hoài Dao tức khắc đông cứng lại.