Khi Đỉnh Lưu Làm Việc

Chương 4: Đánh thức

Trải qua một đợt thanh tẩy, phòng phát sóng trực tiếp hoàn toàn an tĩnh lại.

Không ai lên tiếng, nhưng mức độ phổ biến vẫn như cũ liên tục tăng.

Bách Cẩm Ngôn trực tiếp tắt điện thoại, đặt lên bàn.

Phòng ngủ trên tầng.

Kiều Hoài Dao đơn giản thu thập một chút, trong tủ quần áo còn có sẵn đồ của cậu lúc trước, vẫn y nguyên như vậy.

Phòng có đoạn thời gian không người ở, nhưng cũng không bụi bẩn chút nào.

Sau khi sửa soạn xong xuôi, Kiều Hoài Dao duỗi người, cầm áo ngủ vào phòng tắm, chợt nhớ tới chuyện phát sóng trực tiếp, lại vòng trở về, lấy áo khoác che camera.



Bách Cẩm Ngôn gõ nhẹ hai lần lên cửa phòng, mở ra, thấy đèn bên trong vẫn bật, nhưng Kiều Hoài Dao đã ngủ rồi.

Kiều Hoài Dao nằm nghiêng trên giường, trên tay còn cầm điện thoại, hẳn là đang chơi điện thoại thì ngủ quên.

Bách Cẩm Ngôn đi vào, bước chân thả nhẹ, đắp chăn cho Kiều Hoài Dao.

Lúc này, áo khoác che camera rơi xuống.

Bách Cẩm Ngôn nhặt áo lên, không che camera nữa mà trực tiếp treo lên.

Người xem phát sóng trực tiếp phát ra âm thanh hoài nghi:

[Bách Cẩm Ngôn sao có thể tự dưng có lòng tốt như vậy, cư nhiên không che camera?]

[Tốt lắm, tốt lắm, như này xem rõ hơn.]

[Hừm... Cảm giác có điềm?]

Người xem còn chưa suy đoán được gì, hình ảnh phát sóng trực tiếp đã đột nhiên gián đoạn, khung hình quay phòng ngủ trực tiếp đen thui.

Người xem: "???"

Bách Cẩm Ngôn tắt camera?!

Phát sóng trực tiếp là không gián đoạn, không thể ngừng, nhưng chỉ đóng camera một phòng ngủ thì hiển nhiên không ảnh hưởng đến phát sóng trực tiếp, dù sao các camera ở phòng khác vẫn đang hoạt động.

Người xem spam "......"

Hồi lâu sau, mới xuất hiện bình luận có chữ.

[Từ từ, tôi nhớ rõ cái camera tống nghệ này đều sẽ đúng giờ tự khởi động đúng không?]

[Không sai! Lúc trước có một kỳ bạo lên hot search mâu thuẫn gia đình, chính là ông chồng buổi tối tắt camera, cho rằng không ai biết, trực tiếp cãi nhau với vợ ngay trước camera, kết quả camera đúng 6 giờ sáng mở, phát sóng trực tiếp cãi nhau, nhiệt độ tăng vù vù.]

[Tôi đây thật chờ mong buổi sáng ngày mai, ngồi chờ Bách Cẩm Ngôn lật xe.]

---

Rạng sáng 6 giờ.

Thời gian camera tự động mở vừa đến, nhân khí phòng phát sóng trực tiếp nhanh chóng tăng lên.

Nhưng mà......

[Tôi có nên đổi điện thoại không? Sao hình mờ vậy?]

[Tôi mơ hồ có thể thấy chút hình dáng.]

[Chắc là còn chưa mở, hôm qua ngủ muộn quá, chờ thêm chút đi.]

Thẳng đến 9 giờ sáng, bức màn dày nặng che khuất phân nửa ánh mặt trời, chỉ ló ra một chút ánh sáng từ bên cạnh bức màn, vì camera cung cấp một chút nguồn sáng.

Nhưng Kiều Hoài Dao vẫn không có nửa điểm muốn rời giường.

Người xem xem đến mệt.

[Báo cáo, Bách Cẩm Ngôn dậy sớm chạy bộ đã về, lại làm cơm sáng, hiện tại đang đi tới phòng ngủ trên tầng hai của Kiều Kiều.]

[Bách ca có tiếng đồng hồ sinh học nghiêm khắc, đoàn phim lần trước có nam hai tính khí rời giường lớn, yêu cầu lùi thời gian quay chụp, Bách ca trực tiếp dùng một chén nước đánh thức người, nghe nói, nếu không phải có người đại diện ngăn đón thì có khi còn dùng điện côn.]

[A? Bách Cẩm Ngôn là ai vậy, người như này mà cũng có thể làm minh tinh sao?]

[Làm ơn rõ ràng tình huống khi đó, cả đoàn phim đều đang chờ cậu, cậu lại ở kia đòi ngủ thêm, đoàn phim chậm trễ lại tốn thêm bao nhiêu tiền, tôi còn thấy chén nước này dùng rất tốt ấy chứ.]

[Này, không ổn, Bách Cẩm Ngôn cầm ly nước ấm vào phòng.]

[Bách Cẩm Ngôn?!!! Anh muốn làm gì?!]



Không thấy Kiều Hoài Dao xuống tầng, Bách Cầm Ngôn liền biết cậu vẫn còn đang ngủ.

Kiều Hoài Dao cả ngày hôm qua vẫn luôn bôn ba bên ngoài, biết cậu mệt nên dù cơm sáng hắn chuẩn bị tốt đã nguội ngắt, hắn cũng không gọi cậu dậy.

Nhưng không ăn gì cùng không được, chỉ sợ lúc sau sẽ đau dạ dày.

Bách Cẩm Ngôn đặt nước ấm trên tủ đầu giường, thuận tay kéo chăn bị túm xuống, "Hoài Dao, dậy ăn một chút rồi ngủ tiếp."

Trong lúc ngủ mơ, Kiều Hoài Dao nhăn mày, nhưng lại không mở mắt.

Bách Cẩm Ngôn hiển nhiên không phải lần đầu tiên gặp phải tình huống này, trên mặt không có chút ngoài ý muốn nào, tiếp tục nói: "Ăn chút điểm tâm lót dạ."

"Ưʍ..." Kiều Hoài Dao trở mình, đưa lưng về phía người nói chuyện, dùng hành động để cự tuyệt.

Bách Cẩm Ngôn nhàn nhạt gọi: "Kiều Hoài Dao."

Chẳng sợ còn đang nửa tình nửa mê, nghe thấy âm thanh quen thuộc kêu tên đầy đủ của mình, không tránh khỏi cảm giác áp bách quét đến.

Kiều Hoài Dao nheo mắt, căn bản không muốn rời giường.

Cậu lung tung bắt lấy tay Bách Cẩm Ngôn nhét vào giữa đầu mình và gối, nhắm mắt cọ cọ, nỉ non: "Trời vẫn chưa sáng, để em ngủ thêm đi."

Bách Cẩm Ngôn đứng ở mép giường, tay bị Kiều Hoài Dao lôi kéo như vậy, hắn chỉ có thể cong eo đưa tay ra.

Tuy rằng vẫn là một mặt vô biểu tình, nhưng lại có thể nhìn ra hắn không tức giận gì, ngược lại có cảm giác dung túng.

Phòng phát sóng trực tiếp tức khắc đón một làn sóng spam.

[Vậy mà không động thủ? Không đánh thức cậu ấy? Tôi đợi chén nước lâu như vậy mà các người cho tôi xem cái này?!]

[A a a a a —— mọi người đều thấy được, là phía chính phủ xung phong chèo thuyền, tôi là bị bắt cóc lên!]

[Thói ở sạch đâu rồi? Cách quần áo đều không đυ.ng, tay áo anh kéo lên còn chưa thả đâu.]

Kiều Hoài Dao gối lên cánh tay Bách Cẩm Ngôn, an tĩnh một lúc, cảm giác ngái ngủ qua đi.

Cậu mím môi, ôm chặt cánh tay trong ngực.

Ngay sau đó, thân hình Kiều Hoài Dao cứng đờ.

Kiều Hoài Dao: "?!!"

Mình...

Mình sao lại...?!