Kể từ sau đêm thị tẩm, hoàng lịch luôn nghị kị với hoàng hậu. Lời nói của Thiên Hy đã tác động lên Hoàng thượng. Vì không có bằng chứng nên buộc phải cho người điều tra.
Hoàng lịch: Dục Hồ, ngươi đi điều tra vụ việc năm đó của Nhàn Phi năm đó đến đâu rồi.
Dục hồ: Hoàng Thượng, chuyện người sai điều tra nô tì đã xem rõ. Ba nô tài năm đó tố giác Nhàn phi thì Tiểu Lộc Tử đã chết, Tiểu Phúc Tử đi cắt cỏ ở Ung sơn, Tiểu An Tử chịu khổ hình ở Thận Hình ty. Nô tì tra hỏi Tiểu Phúc Tử, mới biết năm đó là Thận tần dặn hắn vu cho Nhàn phi mua chuộc hắn bỏ chu sa vào thức ăn của Mai tần và Nghi tần. Mà gia đình Tiểu Phúc Tử và Tiểu An Tử bỗng sung túc hơn trước, nô tì đi tra xét, là ngân lượng Thận tần cho, nhưng những ngân lượng đó lại đến từ tay quý phi. Ngày đó Nhàn phi nương nương trúng độc, nô tì đi hỏi tổng quản ẩm thực Lãnh cung Mã Hàm Tử, chỉ có Mạt Tâm hầu hạ bên người quý phi từng mở hộp cơm của Nhàn phi. Mặt khác, trong tay Cao đại nhân còn đang giữ hai huynh đệ của A Nhược.
Hoàng lịch: Qua lại.Ngươi đi điều tra kĩ hơn đi. Đặc biệt phải để ý đến Tố Luyện bên cạnh hoàng hậu.
Dục Hồ: Giả sử nếu vụ việc có liên quan đến hoàng hậu và quý phi thì người sẽ xử trí thế nào.
Hoàng lịch: Đến lúc đó ta sẽ tự có quyết định.
Dục Hồ: Dạ
Tại Dực khôn cung, Giang Thái Y đang giúp đỡ Hải Quý Nhân có mặt là Nhàn Phi và Nguyệt Tần.
Giang thái y: Cái thai của Hải Quý Nhân vẫn bình thường nhưng vi thần kiểm tra qua thức ăn có vẻ như là một loại dược khiến cho nữ tử mang thai to hơn bình thường
Nhàn Phi: Ý của ngươi là có người động tay động chân vào thức ăn của Hải Quý Nhân.
Giang thái y: Vi thần đoán có thể như vậy. Từ giờ thức ăn của Hải Quý Nhân cần phải kiểm tra kĩ.
Nhàn Phi: Vậy nhờ giang thái y.
Giang thái y: Thần xin cáo lui
Nguyệt Tần ngồi ở bên cạnh im lặng không nói lời nào.
Nhàn Phi: Sao muội không nghĩ gì?
Nguyệt Tần: Thức ăn của nội phụ phủ mang đến có lẽ đã bị ai đó bỏ thuốc. Hải Quý Nhân, tử giờ thức ăn của muội sẽ được chuyển sang dùng bữa ở trong cung muội.
Hải Quý Nhân: Vậy muội muội đa tạ tỷ tỷ.
Nguyệt Tần: Muội sẽ về cung trước.
Tại Thừa Càn Cung
Nguyệt Tần đang đọc sách thì cung nữ thân cận của cô bước vào
Cung nữ: Nương nương, nô tỳ đã điều tra được năm đó A nhược là do một tay Quý Phi và Hoàng Hậu nâng đỡ, mặt khác trong tai quý phi còn dữ hai huynh đệ của Thuận Tần.
Nguyệt Tần: Hoàng thượng có biết chuyện này không
Cung nữ: Dạ hoàng thượng biết nhưng chưa có xử trí.
Nguyệt Tần: Xem ra Thuận Tần này cũng to gan. Bên phía Hoàng hẬu có động tĩnh gì không?
Cung nữ: Nô tỳ dò hỏi hoàng hậu vẫn ngày ngày uống thuốc thụ thai mong con. Ngoài ra nô tì còn phát hiện Tố Luyện có qua lại với Gia Phi.
Nguyệt Tần: Vậy ngươi phải cho người theo sát thật kĩ
Cung nữ: Dạ.
Tại Trung Hoa Cung, lúc này các phi tần đều có mặt đầy đủ, Thái Hậu vì mệt nên không đến dự.
Hoàng thượng: Hôm nay là trung dương, ta có tặng cho hoàng thượng 1 hộp ngọc được gửi về Giang Nam.
Hoàng Hậu: Hoàng thượng, món quà này thật quý giá. Thần thϊếp không dám nhận.
Hoang thượng: Trẫm biết nàng luôn tiết kiệm nhưng cứ nhận lấy đi
Hoàng hậu:Đa tạ hoàng thượng.
Các phi tần khác cũng mở hộp, môiz người được tặng 1 viên trân châu riêng nguyệt tần được nửa hộp.
A Nhược lơ đãng mở hộp gấm, nhìn thấy vật bên trong chợt hét một tiếng, vội ném hộp gấm lên mặt bàn. Mai Tần ngồi bên cạnh nhìn thấy vật kia, sắc mặt không khỏi xạm lại:
- Hoàng Thượng, là chu sa năm đó đã hại hài nhi của thần thϊếp.
Giọng A Nhược run rẩy:
- Hoàng Thượng, chu sa có độc, người ban thưởng cho thần thϊếp làm gì? Có phải tiểu thái giám lấy nhầm rồi không?
Hoằng Lịch nhìn nàng, nhếch mép cười:
- Chu sa có độc, gặp nhiệt biến thành thủy ngân, ban thưởng cho ngươi không thể thích hợp hơn. Dục Hồ, ngươi nói đi.
Dục Hồ tiến lên một bước:
- Vâng, nô tỳ phục mệnh Hoàng Thượng, đi điều tra chuyện năm đó Nhàn phi bị vu oan. Ba nô tài năm đó tố giác Nhàn phi thì Tiểu Lộc Tử đã chết, Tiểu Phúc Tử đi cắt cỏ ở Ung sơn, Tiểu An Tử chịu khổ hình ở Thận Hình ty. Nô tì tra hỏi Tiểu Phúc Tử, mới biết năm đó là Thận tần dặn hắn vu cho Nhàn phi mua chuộc hắn bỏ chu sa vào thức ăn của Mai tần và Nghi tần. Mà gia đình Tiểu Phúc Tử và Tiểu An Tử bỗng sung túc hơn trước, nô tì đi tra xét, là ngân lượng Thận tần cho. Những chuyện còn lại còn phải hỏi bản thân Thận tần.
Dục Hồ biết bây giờ chưa phải lúc động tới Cao Hi Nguyệt, nên đã bỏ qua tội chứng Cao Hi Nguyệt ở phía sau sai khiến A Nhược.
Nụ cười của Hoằng Lịch lạnh lẽo, giọng nói lại nhẹ nhàng đến không hợp:
- Vậy Thận Tần, trẫm hỏi ngươi, chuyện gì đã xảy ra?
A Nhược nghe đến đây mặt mũi đã trắng bệch vì sợ, cuống quýt quỳ sụp trên mặt đất:
- Hoàng Thượng, thần thϊếpp chưa từng làm những chuyện này, thần thϊếp bị oan đó Hoàng Thượng. Thần thϊếp cùng Tiểu Lộc Tử, Tiểu Phúc Tử vốn không quen biết, cũng không biết trong nhà hắn thế nào, huống hồ thần thϊếp nghe nói Tiểu An Tử lúc chịu khổ hình ở Thận Hình ti đã đứt yết hầu, không thể nói chuyện.
Như Ý nhướng mày, chậm rãi nói:
- Người ra vào Thận Hình ti đều có ghi chép, mấy ngày trước bổn cung xem sổ ghi chép của Thận Hình ti lại hoàn toàn không có tên của ngươi, vậy tại sao ngươi lại biết Tiểu An Tử đã bị câm, không thể nói chuyện?
Sắc mặt A Nhược tái nhợt, khàn giọng đáp trả:
- Thần thϊếp cũng chỉ nghe nói, không bằng Nhàn Phi tâm tư cẩn thận, cả ghi chép ra vào của Thận Hình ti cũng xem.
Ánh mắt Như Ý đảo qua gương mặt nàng ta:
- Bổn cung đương nhiên phải tra, người bị oan tất nhiên muốn rửa sạch oan khuất.
A Nhược hung hăng đáp:
- Nhàn Phi nương nương đã làm chuyện gì, tự mình biết rõ nhất.
Như Ý dửng dưng cười:
- Lời này với ngươi, không thể thích hợp hơn.
Giọng điệu của Hoằng Lịch lãnh đạm nhưng chứa một tầng sát ý:
- Thận Tần, nếu năm đó ngươi tận mắt nhìn thấy Nhàn Phi làm hại con của Mai Tần và Nghi Tần thế nào, chắc chắn ngày đêm nhớ tới không dám quên, vậy bây giờ ngươi kể lại cho trẫm nghe, không được sai một chữ.
A Nhược hoảng loạn đến nỗi lời nói rối loạn, dập đầu không ngừng:
- Hoàng Thượng, chuyện năm đó quá mức khủng khϊếp, thần thϊếp không dám nhớ lại, thần thϊếp chỉ nhớ Nhàn Phi đã bỏ chu sa vào thức ăn của Mai Tần và Nghi Tần, còn những việc khác, thần thϊếp đã quên rồi.
- Hoang đường! - Mai Tần giận tím mặt quát lên, - Năm đó ngươi luôn miệng nói Nhàn Phi hại con của ta và Nghi Tần thế nào, đến việc nhỏ không đáng để ý cũng kể ra vanh vách, bây giờ lại không thể nói lại, rõ ràng miệng đầy dối trá, không lời nói thật.
Như Ý đứng dậy, phúc thân với Hoằng Lịch nói:
- Hoàng Thượng, thần thϊếp không tin Thận Tần có bản lĩnh tìm được nhiều chu sa, lại sắp xếp mọi chuyện kín kẽ như vậy. Thần thϊếp rất muốn biết, là ai đã ở phía sau sai khiến Thận Tần.
Ánh mắt Hoằng Lịch lướt qua chỗ Cao Hi Nguyệt, nàng ta ngồi sững trên ghế, trên mặt không có biểu cảm nào.
- Thận Tần? - Hoằng Lịch cười khẩy, - Nàng ta từ đầu đến cuối chỉ là nô tì của nàng. Thôi, trẫm cũng mệt rồi, người đâu, đưa A Nhược đến thiên điện của Dưỡng Tâm điện, canh chừng cần thận tuyệt đối không để nàng ta chết.
Nguyệt Tần chứng kiến tất cả vô cùng hạ dạ, bán chủ cầu vinh thì chỉ có kết cục không tốt đẹp.