Âm Thương

Chương 23: Hắc Nha ngọc bội

Chương 23: Hắc Nha ngọc bội

Sau khi đưa tang chú Ngưu, ta hỏi qua thím Ngưu, bà Hồ đến tột cùng là nhân vật nào mà lại lợi hại như vậy.

Thím Ngưu nói cho ta, bà Hồ là bà cốt, về sau nếu lại gặp phải chuyện thần quái gì, có thể đi cầu bà hỗ trợ.

Nghe xong chuyện ta đã trải qua, sắc mặt anh họ bình tĩnh, không lộ ra một chút biểu tình ngạc nhiên.

“Tiểu Huyền, trên đời này, có tồn tại một ít người có thể giao tiếp với những thứ thần quái.”

“Hòa thượng niệm kinh, đạo gia bắt quỷ, bà cốt trừ tà, câu thông âm linh, đều là những người này.”

“Những người này được xưng là âm nhân, trong giới gọi là Âm Hành.”

“Âm Hành có trăm môn phái, có môn phái hương khói tràn đầy, cũng có mấy chục môn phái chỉ đơn truyền.”

Ta nghe đến sửng sốt, anh họ cùng ta giải thích này đó, khẳng định không phải nhất thời hứng khởi.

“Anh, cho nên anh không phải cũng là âm nhân chứ?”

Anh họ thực nghiêm túc "ừ" một tiếng.

“Môn phái của anh, gọi là Âm Thương, vừa không bắt quỷ, cũng không trừ tà, mà là đem đồ vật của người chết, bán cho người sống.”

Ta dùng sức nuốt một ngụm nước miếng, đồ vật của người chết, bán cho người sống…… thuốc lá Thi du còn không phải là ví dụ có sẵn hay sao?

Công việc này của anh họ thật sự là quá tà môn, ta hiện tại liền muốn rời đi.

“Chú đừng sợ, anh chưa từng hại người.”

Không hại người, vậy Hồng đại ca tính là gì.

Nghe ta nhắc tới Hồng ca, anh họ thở dài, hắn cùng ta giải thích, lúc trước khi mà Hồng anh tìm đến hắn, là vì giảm bớt đau đớn của ám thương trên người.

Anh họ bán đồ vật, phần lớn đều có tác dụng phụ, thấy Hồng đại ca không giống người có nghị lực kiên định, không nghĩ hại hắn, liền cự tuyệt.

Hy vọng của Hồng đại ca tan biến, liền đại phát tính tình, muốn đánh người, anh họ không có biện pháp, đành phải lấy thuốc lá thi du ra.

Hắn luôn cảnh cáo Hồng ca, mỗi ngày nhiều nhất chỉ có thể hút một điếu.

Sự tình sau đó, ta đều đã gặp được, Hồng đại ca không chịu nổi dụ hoặc của thuốc lá hương thi du, một điếu lại tiếp một điếu, hút không ngừng.

Nếu anh họ không cho thuốc lá thi du, liền lấy việc phá cửa hàng ra uy hϊếp.

Anh họ có chút tiếc nuối: “Hắn nếu nghe ta nói, một ngày chỉ hút một điếu, vừa không nghiện, mà ám thương cũng sẽ không đau.”

Hồng đại ca chết, người đáng trách nhất, chính là bản thân hắn.

Ta cũng không nghe anh họ nói, hút thuốc lá thi du, mới có tao ngộ kinh tâm động phách lúc sau.

Là ta trách oan anh họ.

Khúc mắc giải xong, ta cũng không còn bài xích anh họ như vậy nữa.

Ta hỏi anh họ, đạo sĩ râu trắng ngoài cửa, là chuyện như thế nào.

“Đó là Lê đạo trưởng, là cao nhân mà anh mời đến.”

“Tiểu Huyền, chú có nhớ không, ngày đầu tiên chú đến chỗ anh, đã nói trong phòng của anh có giọng nói của nữ nhân?”

Ta đương nhiên nhớ rõ, ta nghĩ lầm là chị họ, nhưng anh họ không có thừa nhận.

Lần thứ hai ta nghe được giọng nói, sắc mặt của anh họ mất tự nhiên, ta phỏng đoán là hắn tìm "gà mẹ".

“Chú không nghe lầm.”

Anh họ nói, làm ta mạc danh run sợ, vội vàng hỏi hắn sao lại thế này.

Anh họ giải thích, ba tháng gần đây, thân thể hắn một ngày không bằng một ngày, mỗi ngày tỉnh lại đều tinh thần uể oải, còn bị đau eo lợi hại.

Hắn bổn không để ý, chỉ cho là không nghỉ ngơi tốt, sau này eo đau thật sự quá lợi hại, liền tìm bác sĩ xem mạch.

Bác sĩ nói lời thấm thía cùng anh họ, tuổi còn trẻ liền thận hư, nhất định phải tiết chế.

Anh họ nghĩ không ra, hắn một không có bạn gái, hai không có tự sướиɠ, còn thích ăn rau hẹ, đậu đen bổ thận, như thế nào sẽ bị thận hư?

Hắn cẩn thận hồi tưởng một chút, gần đây rất hay làm mộng xuân, khi tỉnh dậy lại không nhớ nổi nội dung trong mộng.

Sau khi mộng xuân cũng không phát hiện mộng tinh, anh họ chỉ nghĩ chắc do chính mình thiếu phụ nữ, không để trong lòng.

Sau đó, ta hỏi hắn hai lần, tiếng rêи ɾỉ trong phòng là chuyện như thế nào, hắn mới phát giác không ổn.

“Ta hoài nghi chính mình bị quỷ quấn thân.”

Tưởng tượng anh họ mỗi đêm ôm nữ quỷ hành động, lòng ta không nhịn được sinh ra một cỗ ác hàn.

“Đúng rồi, ba ngày này, chú ở nhà, không đυ.ng tới cái sự tình kỳ quái gì chứ?”

Ở nhà gặp được sự tình kỳ quái, chỉ có tối hôm qua mộng xuân, nên sẽ không phải nữ quỷ không tìm thấy anh họ, liền tới dây dưa ta chứ?

Anh họ hoảng sợ, hỏi ta có nhớ nội dung trong mộng hay không?

Ta nói nhớ rõ, hắn liền nhẹ nhàng thở ra.

Anh họ làm mộng xuân, đều không nhớ được nội dung.

Hắn vỗ vỗ bả vai của ta, biểu tình ý vị thâm trường.

“Tiểu Huyền, chú tuổi cũng không còn nhỏ, nên tìm một người bạn gái đi.”

Nghe ngữ khí này của anh họ, ta chỉ là làm một giấc mộng xuân bình thường, nhưng ta ẩn ẩn cảm thấy, tựa hồ nơi nào đó có chút không thích hợp.

“Được rồi, khách nhân tới nhà, chúng ta không thể chậm trễ, đi ra ngoài đi.”

Ta đi theo anh họ ra cửa, ngăn kéo bàn trà ở phòng khách bị mở ra, đạo sĩ râu trắng đang ngồi ở trên ghế sô pha, đùa nghịch một kiện huyết san hô trong tay.

“Lê đạo trưởng, ngài có phát hiện gì sao?”

Thần sắc của lão đạo sỹ Râu bạc trắng ngưng trọng, hắn đem huyết san hô đặt ở trên bàn trà, mở miệng hỏi anh họ.

“Thứ này, như thế nào tới?”

Anh họ hồi tưởng một chút.

“Ba tháng trước, một người khách nhân đưa cho ta, ta tìm người xem qua, xác định là hàng mỹ nghệ không đáng giá, liền vứt ở trong ngăn kéo.”

Mặt anh họ biến sắc: “Lê đạo trưởng, sẽ không phải là……”

Đạo sĩ râu trắng thở dài: “Trương Long, ngươi là thương nhân, biết xem đồ vật, như thế nào liền bị ‘đυ.c lỗ’ chứ?”

Đυ.c lỗ là ngôn ngữ trong giới thương nhân, ý tứ là phán đoán sai.

Nói xong lời này, đạo sĩ râu trắng đem huyết san hô bắt lại, dùng sức ném trên mặt đất.

“Bang!”

Một tiếng giòn vang, huyết san hô rơi xuống vỡ tan tác, lăn ra một mảnh màu trắng, rõ ràng là dùng thạch cao để làm, bề ngoài màu đỏ diễm lệ, là do nước sơn quét lên.

Chọc ta chú ý, là bên trong huyết san hô, trống rỗng, sau khi ném vỡ lộ ra một cái lỗ thủng.

Trong mảnh nhỏ san hô, có một khối đồ vật màu trắng, tính chất mượt mà.

Đạo sĩ râu bạc trắng nhặt nó lên, ta tò mò lại gần nhìn, thấy rõ là một khối ngọc bội.

San hô cất giấu một khối ngọc?

Làm ta ngạc nhiên chính là, trên ngọc bội có khắc một con quạ màu đen, quạ đen nghiêng thân mình, lộ ra một đôi mắt huyết sắc.

Nhìn đồ án ở trên ngọc bội, không biết vì sao, ta có một loại cảm giác sởn tóc gáy.

Ta nhìn về phía anh họ, chỉ thấy sắc mặt của hắn xanh mét, biểu tình thập phần hung hãn, giống như muốn gϊếŧ người.

“Ta đã thấy nó!”

Anh họ tiếp nhận ngọc bội, gân xanh trên mu bàn tay nhô lên, hận không thể đem ngọc bội bóp nát.

Đạo sĩ râu trắng liền hỏi anh họ, gặp qua ở đâu.

Anh họ phảng phất nhớ lại thống khổ đã trải qua, hắn cắn môi, dùng sức nhắm hai mắt lại.

“Lúc ta thu thập di vật của Tiểu Mân, đã từng thấy phía dưới hộp trang điểm của em ấy, hoạ tiết giống nhau.”

“Ta lúc ấy nghĩ chắc là một loại thiết kế……”

Tiểu Mân là ai, ta không biết, nhưng nghe ngữ khí thống khổ của anh họ, thì hình như là một người phụ nữ rất quan trọng với hắn.

Anh họ mở mắt ra, tơ máu dày đặc trong hai mắt.

“Lê đạo trưởng, ngươi nói cho ta, Tiểu Mân chết, có quan hệ với nó hay không?”

Lê đạo trưởng do dự một chút, mở miệng.

“Hẳn là có quan hệ.”

“Đồ án trên Ngọc bội, là đại diện của tà giáo Hắc Nha.”

“Nữ quỷ quấn lên ngươi, ẩn thân ở trong ngọc bội!”