Chính điện được một màn gà bay chó chạy, hỗn loạn vô cùng. Kể từ lúc Mộ Dung Vân Phượng làm vỡ chén ngọc lưu ly, sau đó máu từ hạ thân chạy ra càng nhiều, mẫu nữ Chu thị như chiếm thế thượng phong, gào thét ái oán không nguôi, miệng còn liên tục nhục mạ Mộ Dung Thanh.
Hoàng thượng vốn không định để chuyện này vào mắt, nhưng đó lại là hài tử của tam hoàng tử, không thể qua loa được. Còn có, mẫu nữ nhà bọn họ còn nói do Mộ Dung Thanh đứng đằng sau giật dây nên nàng ta mới bị trụy thai. Hoàng thượng cũng cần nghe nàng nói một câu thanh minh, làm sao có thể để nữ nhi mà người nhìn trúng phải chịu ủy khuất cơ chứ.
Chu thị ôm Mộ Dung Vân Phượng vào lòng, ngoài mặt vỗ về, bên trong lại vui như hội. Để có cơ hội kéo Mộ Dung Thanh xuống nước, mẫu nữ bà ta đã phải tốn không ít tâm tư. Lần này, nhất định chỉ có thể thành chứ không thề bại.
Thoáng thấy bóng dáng một nữ tử vẫn lam y xuất hiện, Mộ Dung Vân Phượng vốn đang an tĩnh ai oán thì điên cuồng gào lên.
“Mộ Dung Thanh, ta đối với ngươi có điểm nào không tốt, sao ngươi lại nỡ hại hài tử của ta?”
Mộ Dung Thanh không nhìn Mộ Dung Vân Phượng lấy một cái, mỉm cười với hoàng thượng lẫn Vân phi đang đứng gần đó, quy củ hành lễ.
“Tiểu nữ khấu kiến hoàng thượng, khấu kiến Vân phi nương nương.”
“Nhi thần khấu kiến phụ hoàng, khấu kiến mẫu phi.”
Vân phi không để ý đến quy củ, sau khi đỡ Tống Tử Mặc lẫn Mộ Dung Thanh đứng dậy thì sốt sắng hỏi.
“Tiểu Thanh, ngươi nói xem, tam hoàng tử chính phi cư nhiên định tội ngươi hạ trụy thai dược vào anh của nàng ta, ngươi nói xem, nàng ta có phải chính là đang muốn hắt nước bẩn vào người ngươi không?”
Tống Tử Mặc đứng bên cạnh thấy mẫu phi của hắn vì một nữ tử mà lại gạt hết lễ nghĩa sang một bên, cũng tháo xuống cái vỏ bọc kiêu kì thường ngày để mà hỏi thăm. Hắn thật sự bị bất ngờ, còn hoài nghi có phải hắn là thân sinh của Vân phi hay không, hắn trước đây còn chưa thấy vẻ mặt này của người.
Mộ Dung Thanh nắm lấy tay Vân phi, nở nụ cười dịu dàng để trấn an. Sau đó, nàng đánh mắt sang Tống Tử Mặc, ngụ ý rõ ràng: Ngươi cứ chờ xem trò hay của lão nương đi.
Chu thị thấy bộ dạng thản nhiên của Mộ Dung Thanh trong lòng lại có chút không phục, nàng làm sao có thể thản nhiên như thế, dẫu có Vân phi chống lưng, nhưng cái tiếng xấu nhất định sẽ không thể rửa. Chu thị cảm thấy như đây không phải Mộ Dung Thanh trước đây, không phải nữ nhi của Chu thị dễ dàng làm khó, một Mộ Dung nhị tiểu thư hữ danh vô phận trước đây làm sao có thể có cái khí chất bức người đó!
Mộ Dung Thanh đến gần mẫu nữ Chu thị, thản nhiên rũ mắt nhìn Mộ Dung Vân Phượng trong lòng bà ta, khóe miệng khẽ nhếch lên. Để có thể kéo nàng xuống nước, thì ra đại tỉ tỉ của nàng lại tốn công như vậy.
“Ngươi đúng là lòng lang dạ sói, đại tỉ của ngươi đã như thế này, ngươi còn có thể cười! Thứ yêu nữ nhà ngươi!”
Chu thị theo phản xạ đẩy Mộ Dung Thanh ra xa, lực bà ta dùng rất mạnh khiến nàng mất thăng bằng, về cơ bản nàng cũng không thể ngờ Chu thị lại dùng sức. Đến lúc toàn thân sắp ngã về phía sau, nàng bỗng cảm thấy mình như ngã vào lòng của nam nhân, cảm giác bất an từ lúc sống lại một kiếp dường như tan biến. Tống Tử Mặc hành sự cẩn trọng, lại nhanh nhẹn, đương nhiên nàng không chịu một tổn thương nào, nàng vậy mà nằm gọn trong lòng hắn.
Mộ Dung Thanh cảm thấy như nhiệt độ tăng lên, nhỏ giọng cảm ơn hắn một câu rồi tiếp tục bước đến. Hắn không đáp, chỉ cười khẽ.
Mộ Dung Thiên cản Chu thị như đang phát điên lại. Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, ông ta kịp thời nhận ra đây còn là ở trong cung, con mắt của hoàng tộc vẫn đang nhìn, không thể để Chu thị làm chuyện mất mặt được. Nếu như đổi lại là ở Mộ Dung phủ, dẫu Chu thị có đánh chết nàng thì ông ta cũng sẽ không đếm xỉa.
“Thừa tướng, quản cho tốt nữ nhân của ngươi!”
Hoàng thượng cao giọng nói nhưng ánh mắt vẫn hướng về Tống Tử Mặc. Rõ ràng không hổ là hoàng tử mà người yêu thích, hành sự rất kịp lúc.
Mộ Dung Thanh hít sâu, nước mắt tự nhiên bắt đầu lăn dài, nàng từ từ thả người quỳ xuống đất, miệng uất ức thốt ra từng câu từng chữ.
“Mẫu thân... hức... nữ nhi vẫn luôn ở cùng Thất điện hạ lẫn Thùy Dương công chúa, làm sao có thể hạ dược vào canh của đại tỉ được? Mẫu thân... nữ nhi oan ức quá!”
Chát!
Chu thị không chịu được cái cảnh trước mắt, máu như trào lên mà tiến đến tát nàng một cái. Cái tĩnh lặng bao trùm lấy chính điện, chỉ có tiếng khóc ai oán vẫn vang lên đều đều. Những người có mặt ở chính điện lúc đó, bao gồm cả thị nữ đều nhất thời giật mình, ai chẳng biết hoàng thượng sủng ái Mộ Dung nhị tiểu thư như thế nào, bà ta có thể tùy tiện đánh sao.
Tống Tử Mặc lặng lẽ quan sát, nhìn thấy nụ cười lấp ló trên môi nàng, hắn càng cảm thấy thích thú.
Chu thị đánh Mộ Dung Thanh một cái, nàng đương nhiên sẽ có cách để trả lại bà ta một vạn cái. Nhưng vừa hay lúc này, cái tát của Chu thị lại đúng lúc tăng phần kịch tính.
“Mẫu thân... sao người lại đánh Tiểu Thanh? Tiểu Thanh căn bản không có sai!”
Mộ Dung Thiên kịp thời hoàn hồn, liền đánh Chu thị hai cái. Thân là nam nhi sẽ không đánh nữ nhi, Mộ Dung Thiên làm như vậy thật sự khiến người ta chán ghét rồi. Mộ Dung Thanh lại cảm thấy, bị đánh một cái để đổi lại cảnh này thật sự cũng thỏa đáng.
Mộ Dung Vân Phượng không cam tâm nhìn mẫu thân mình bị đánh, không nhịn được liền lên tiếng.
“Nhị muội, muội muốn gì ta cũng thuận theo, tại sao lại nỡ làm vậy với ta?”
Mộ Dung Thanh ngừng khóc, nhưng nhìn vẫn trong rất bi thương. Nàng từ từ đứng dậy, Tống Tử Mặc rất đúng lúc bước đến, đưa tay đỡ nàng.
Mộ Dung Thanh chậm rãi nói.
“Vậy đại tỉ nói xem. Tại sao lại khẳng định là ta đã hại tỉ?”
“Giải nhân chứng lên đây!”