Editor: Hyunie
Thẩm Nguyệt Phỉ vừa lúc có một số việc đến tầng ba, không nghĩ đến liền nghe được bộ phận lập trình khai phá bên này cãi vã, vì lẽ đó liền trực tiếp đi đến.
"A? Thẩm tổng."
Nhân viên bộ phận khác vây xem, nhìn thấy cô đều cung kính chào một tiếng, sau đó tất cả đều đi về làm việc.
Sử Đại Bằng nhìn thấy Thẩm Nguyệt Phỉ xuất hiện, mừng rỡ không thôi.
"Thẩm tổng, cô tới thật đúng lúc, việc này là cấp dưới không nghe tôi quản giáo, còn chống đối tôi, tôi kiến nghị lập tức đem hắn đuổi việc."
Hắn liền vội vàng nói.
"Xảy ra chuyện gì?"
Thẩm Nguyệt Phỉ nhíu mày, cô không nghĩ đến người cùng Sử Đại Bằng phát sinh cãi vã nghiễm nhiên lại là Tô Hạo.
"Là như vậy Thẩm tổng, tiểu tử này ngày hôm qua. . ."
Sử Đại Bằng chít chít méo mó bắt đầu nói, cơ bản đem Tô Hạo nói không còn gì khác ngoài không coi ai ra gì, cái gì mà không phục tùng công ty sắp xếp, cái gì mà đi làm như đi mò cá.
"Thẩm tổng, giờ làm việc buổi sáng ngày hôm qua tiểu tử này còn trộm chạy ra ngoài bỏ bê công việc, còn gạt tôi là đi vệ sinh, quả thực là coi trời bằng vung!"
Sử Đại Bằng nói tới sự tình ngày hôm qua.
Tô Hạo trong lòng cười thầm, ngày hôm qua hắn có phải là bỏ bê công việc hay không Thẩm Nguyệt Phỉ không phải so với người khác rõ ràng hơn sao.
Thẩm Nguyệt Phỉ khoát tay chặn lại, không muốn nghe Sử Đại Bằng tiếp tục nói.
"Tô Hạo, có phải vừa nãy anh chống đối Sử quản lý?"
Cô đi tới trước mặt Tô Hạo.
"Không sai, thế nhưng là ông ta mở miệng mắng người trước, hơn nữa còn vô duyên vô cớ muốn trừ tiền thưởng cùng thưởng cuối năm của tôi."
Tô Hạo không kiêng nể tí nào nói ra.
"Sử quản lý, ông cũng mắng người?"
Lông mày Thẩm Nguyệt Phỉ nhíu lên.
"Thẩm tổng, tôi cũng là nhất thời tức giận, thế nhưng tiểu tử này ngày hôm qua không tăng ca liền chạy đi, công việc chưa hoàn thành, làm lỡ nhiệm vụ hôm nay giao phó, như vậy sẽ lùi lại hoạt động online."
Sử Đại Bằng lập tức nói sang chuyện khác.
"Ai nói với ông là công việc tôi chưa hoàn thành, ngày hôm qua giao công việc cho tôi, tôi đã làm xong toàn bộ, tôi tan làm vào giờ bình thường, thế thì sai chỗ nào?"
Tô Hạo nhíu mày hỏi ngược lại.
"Cậu đã hoàn thành công việc? Đùa gì thế, người khác đều làm đến 12 giờ đêm, cậu mới năm giờ rưỡi liền làm xong?"
Sử Đại Bằng tức giận nói.
"Được rồi, đừng ầm ĩ nữa, anh đưa thành quả công việc đây?"
Thẩm Nguyệt Phỉ vung tay lên, nhìn Tô Hạo.
Tô Hạo lập tức mở máy vi tính ra, sau đó đem văn kiện lập trình tối hôm qua tìm ra.
Sử Đại Bằng nhìn thấy văn kiện lập trình thì ngẩn ra, lập tức nói: "Cậu nhất định không làm xong, cậu chắc chắn đều là làm bug lập trình, cho rằng liền có thể lừa gạt?"
"Sử quản lý, có bug hay không vận hành một chút là biết, ông gấp làm gì."
Tô Hạo nhếch miệng lên.
"Ôi trời! Thẩm tổng ở đây mà cậu còn mạnh miệng, vậy cậu vận hành thử xem."
Sử Đại Bằng hừ lạnh nói.
Sau đó Tô Hạo liền đem lập trình chạy thử một chút, cuối cùng đưa ra kết quả, quả nhiên không có bất kỳ sai lầm nào.
Có điều Sử Đại Bằng có biết cái gì gọi là lập trình đâu, hắn xem đều không hiểu.
"Sử quản lý, thế nào?"
Lông mày Thẩm Nguyệt Phỉ nhảy một cái, hỏi.
"Cái này, tiểu Đổng, cậu tới xem một chút."
Sử Đại Bằng vội vã hướng về phía đồng nghiệp Đổng vẫy tay.
Đồng nghiệp Đổng chỉ có thể lại đây kiểm tra một lúc, hắn nhìn thấy công việc của Tô Hạo thật sự đã làm xong cũng kinh ngạc không thôi.
"Thẩm tổng, công việc của Tô Hạo quả thực đã làm xong, hơn nữa còn không có bất kỳ bug nào."
Đồng nghiệp Đổng nói.
Lời này vừa nói ra, các nhân viên bộ phận lập trình khai phá cũng đều khϊếp sợ không thôi.
"Cái gì? ?"
Sử Đại Bằng há hốc mồm.
"Sử quản lý, nếu Tô Hạo đã làm xong, vậy ông chính là đã hiểu lầm hắn."
Thẩm Nguyệt Phỉ mở miệng nói.
"Thẩm tổng, trong này nhất định có vấn đề, mấy người các cậu, tới xem một chút."
Sử Đại Bằng kêu đến toàn bộ nhân viên của bộ phận .
Thế nhưng mọi người nhìn một chút đều thấy hoàn toàn không có bất cứ vấn đề gì, thậm chí lập trình vận dụng còn trôi chảy và mạnh hơn lão lập trình viên bọn họ.
Sử Đại Bằng thực sự câm nín, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì.
"Sử quản lý, sau này ông đối xử nhân viên phải có nhiều điểm kiên trì."
Thẩm Nguyệt Phỉ nghiêm mặt nói.
Sử Đại Bằng buồn bực không thôi, đây không phải người câm ăn thiệt thòi sao.
"Được rồi, đều là công việc."
Thẩm Nguyệt Phỉ nói.
"Thẩm tổng, nhưng là Tô Hạo chống đối cấp trên, như thế liền bỏ qua?"
Sử Đại Bằng làm sao cam tâm, nếu như Tô Hạo một chút trừng phạt cũng không có, khẩu khí này hắn làm sao nuốt trôi đi.
Thẩm Nguyệt Phỉ nhíu mày, có chút không vui, thực ra đối với năng lực của Sử Đại Bằng, trong lòng đã biết rõ.
Nếu như không phải bị vướng mặt mũi đổng sự công ty, cô đã sớm đem người ngu ngốc vô năng như vậy dọn ra công ty.
Vừa nãy lời cô nói với Sử Đại Bằng, chính là cảnh báo hắn, không nghĩ tới tên này còn không biết cân nhắc.
Huống chi Tô Hạo vẫn là chồng cô, mặc dù là giả.
"Sử quản lý, ông tốt nhất đem ý nghĩ sử dụng cho việc công đi."
Ngữ khí Thẩm Nguyệt Phỉ lạnh băng, ánh mắt trừng Sử Đại Bằng.
"Vâng Thẩm tổng."
Sử Đại Bằng sợ đến run run một cái, gật đầu liên tục.
Thẩm Nguyệt Phỉ là ai, người chưởng đà của công ty, Diêm La mặt lạnh quyết đoán mãnh liệt, chỉ cần một ánh mắt, hắn liền không dám nói cái gì nữa.
Giữa lúc Thẩm Nguyệt Phỉ chuẩn bị rời đi, Tô Hạo bỗng nhiên mở miệng.
"Thẩm tổng, tôi kiến nghị bộ phận lập trình khai phá đổi một quản lí mới, vị Sử quản lý này căn bản không hiểu lập trình, từng ngày từng ngày chỉ có thể mù mờ chỉ huy!"
Ngược lại cùng Sử Đại Bằng náo loạn, Tô Hạo cũng không để ý, không bằng thừa dịp này phản ứng vấn đề.
"Cậu. . .Cậu!"
Sử Đại Bằng tức giận đến độ nói lắp.
Các nhân viên bộ phận Lập trình khai phá từng người từng người nhìn về phía Tô Hạo, ánh mắt đều mang theo vẻ kính nể, cái này hoàn toàn là nói ra tiếng lòng của bọn họ.
Thế nhưng Thẩm Nguyệt Phỉ có chút không vui, rõ ràng vừa nãy cô đã bảo vệ Tô Hạo, cái tên này còn không biết có chừng mực, lại chủ động làm rối?
Lẽ nào oắt con nhà anh còn so năng lực với tổng giám đốc tôi đây? Trong lòng tôi không lại không tính tội?
"Tô Hạo, anh muốn kiến nghị gì thì theo tôi tới phòng làm việc."
Thẩm Nguyệt Phỉ nói xong người liền đi ra khỏi phòng.
Cô không muốn ở chỗ này cùng Tô Hạo tiếp tục tán gẫu, phòng hờ anh chàng này vọt một cái đem việc hai người bọn họ đã kết hôn nói ra, vậy thì không dễ kết thúc rồi.
"Đi thì đi."
Tô Hạo trực tiếp đi theo ra ngoài.
Sử Đại Bằng chỉ cảm thấy trước mắt đều là mạo Kim tinh tinh, thực sự là uất ức.
Chỉ một lát sau, Thẩm Nguyệt Phỉ cùng Tô Hạo đã đi đến tầng 5.
Sau khi thư ký Tổng giám đốc Vương Manh nhìn thấy, hơi kinh ngạc, Tô Hạo này rốt cục có thân phận gì vậy, tại sao lại ở một chỗ cùng tổng giám đốc?
"Vương Manh, tôi muốn cùng Tô Hạo thảo luận một vài chuyện, cô đừng để cho bất kì người nào quấy rối."
Thẩm Nguyệt Phỉ dặn dò một tiếng.
"Được rồi, Thẩm tổng."
Vương Manh liền vội vàng gật đầu.
Hai người đi vào văn phòng, Thẩm Nguyệt Phỉ liền không để ý đến Tô Hạo, mà lại ngồi vào trước bàn làm việc mở máy vi tính ra, như là không có sự xuất hiện Tô Hạo ở đây.
"Vợ à, em vừa nãy nên đem Sử Đại Bằng cho miễn chức."
Tô Hạo mặt dày nói.
"Ầm!"
Thẩm Nguyệt Phỉ nghe được cách xưng hô này trực tiếp vỗ bàn một cái, giận dữ nói: "Tô Hạo, anh gọi ai là vợ đấy? Ai là vợ của anh?"
"Ngày hôm qua hai chúng ta vừa đi đăng kí kết hôn, bây giờ em liền trở mặt không nhận người."
Tô Hạo cố ý nói.
--------------------------------------------------------------------
Chúc cả nhà đọc truyện vui vẻ ạ!
Nhớ bấm theo dõi truyện để xem chương mới nhanh nhất nhé!