Hồng Mông Thiên Đế

Chương 36: Người Sư Tỷ Này Rất Thích Ngự Điểu

Sau nửa canh giờ, bọn hắn bay ra khỏi khu vực hạch tâm của Huyền Kiếm tông.

Lúc này, Diệp Lưu Ly cũng lấy ra một tấm mạng che mặt, đeo lên mặt của mình, nàng cũng biết bộ dạng của mình quá đẹp, cho nên bất đắc dĩ đem mạng che mặt mang lên, miễn cho vì chính mình mà đem đến những phiền toái không cần thiết.

Đại khái sau ba canh giờ, Diệp Lưu Ly điều khiển Kim Linh Tuyết Vũ Điêu bay đến giữa một mảnh núi non trùng điệp.

Dãy núi này, thế núi dốc đứng mà hiểm trở, nhiều đỉnh như những thanh Thần Kiếm cắm ngược lên trời, cũng có không ít cột chống trời, xuyên thẳng trời xanh.

Đột nhiên, một ngọn núi cao hơn 2000 mét lọt vào mắt Lăng Phong, đỉnh núi bằng phẳng lạ thường, như thể bị ai đó dùng dao chặt đứt.

Ở trên đỉnh núi, có mười con chim hình thể khổng lồ, trên đỉnh núi có một đám người đang ngồi ăn uống.

Lăng Phong không nghĩ đến lại có người tụ tập ở giữa dãy núi này chơi đùa.

Từ trên cao nhìn xuống, những người kia tựa hồ chơi đến rất vui vẻ.

Diệp Lưu Ly trực tiếp khống chế lấy Kim Linh Tuyết Vũ Điêu hướng phía đỉnh núi kia lao xuống.

- Sư tỷ, tốc độ quá nhanh, chậm một chút, sắp đυ.ng trúng rồi!

Lăng Phong chưa từng có trải nghiệm như vậy bao giờ, nhìn Kim Linh Tuyết Vũ Điêu liều mạng bay về phía dưới, hắn không khỏi có chút lo lắng.

Nghe Lăng Phong nóng nảy kêu to, môi Diệp Lưu Ly ở dưới khăn che mặt có chút nhếch lên.

Ngay thời điểm sắp tới gần đỉnh núi, Kim Linh Tuyết Vũ Điêu vẫy đuôi một cái đẹp đẽ, trên đỉnh núi nổi lên một cơn cuồng phong mạnh mẽ, rất nhiều bụi đất cuốn lên, Kim Linh Tuyết Vũ Điêu vẫn vững vàng dừng ở trên đỉnh núi.

- Khụ khụ, thao, ai đó?

Một loạt âm thanh chửi mắng trong màn bụi truyền ra.

Lúc này, Thường Phong cũng điều khiển Hôi Uế Ưng hạ xuống trên đỉnh núi.

- Thường Phong sư huynh, Lưu Ly sư tỷ nàng đây là muốn làm cái gì vậy?

Ngồi ơi phía sau Thường Phong, Lâm Bạch có chút nghi hoặc nhìn một màn trước mắt.

Thường Phong nhìn Diệp Lưu Ly, có chút bất đắc dĩ nói:

- Ngươi có chỗ không biết, Lưu Ly sư tỷ của ngươi, thế nhưng là một người yêu thích tốc độ, kỳ thật mục đích chính của nàng không phải là diệt thổ phỉ, mà là đi chơi!

- Chơi? Chơi như thế nào?

Nghe Thường Phong nói, Lâm Bạch càng thêm tò mò.

- Ngươi chờ chút liền biết!

Thường Phong cười nhẹ một tiếng, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Lưu Ly.

Lúc này, bụi đất đã tản ra, một đám người nổi giận đùng đùng đi tới phía Diệp Lưu Ly.

Khi bọn hắn nhìn thấy Thường Phong ở đằng sau, biểu cảm tức giận lập tức biến mất, cung kính nói với Thường Phong:

- Ta nói là ai, hóa ra là Thường Phong đại ca!

- Nha, hôm nay ngọn gió nào đem Phong Thần ngươi thổi tới?

Những người kia đi đến trước mặt Thường Phong, từng người đều thi nhau vỗ mông ngựa.

*vỗ mông ngựa: nịnh bợ

Ánh mắt Thường Phong rơi vào một thanh niên có mái tóc màu vàng, nhàn nhạt nói ra:

- Lông vàng, ta hôm nay tới đây là muốn so tài với các ngươi!

- Ta thấy hay là quên đi? Thực lực này của Thường Phong đại ca, chúng ta thúc ngựa đều đuổi không kịp, nếu Thường Phong đại ca kinh tế khó khăn, huynh đệ chúng ta có thể cho ngươi đưa ngươi một chút!

Tên lông vàng kia sau khi nghe Thường Phong nói, sắc mặt hơi đổi một chút, lập tức uyển chuyển cự tuyệt yêu cầu của Thường Phong.

Những người này đều là đệ tử của một số gia tộc phụ cận, ai cũng yêu thích ngự điểu, tu vi của bọn hắn không cao, cũng không thể khống chế pháp bảo, dù sao muốn khống chế pháp bảo phi hành, nhất định phải có tu vi Trúc Cơ mới được, cho nên chỉ có thể ngự điểu, tìm kiếm kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Ví dụ như Hứa Liên Sơn, người đã đưa Lăng Phong từ Ngọc Dương thành trở về, hắn có tu vi Trúc Cơ.

Muốn dựa vào thực lực của mình ngự kiếm phi hành, ít nhất cũng phải đạt tới tu vi Trúc Cơ.

Mà Thường Phong cũng là cao thủ ngự điểu, bởi vì có kỹ thuật siêu phàm, cho nên được lông vàng, người trong vòng tròn này gọi là Phong Thần.

Bọn lông vàng cũng biết chính mình không bằng Thường Phong.

- Ha ha, các ngươi không cần sợ hãi như vậy, hôm nay không phải ta đấu cùng các ngươi, là một người bạn của ta cùng các ngươi đấu!

Thường Phong nở nụ cười, sau đó chỉ vào Diệp Lưu Ly.

- Nàng? Một tiểu cô nương mềm mại?

Ánh mắt của bọn lông vàng rơi ở trên người Diệp Lưu Ly, lập tức bị dáng người linh lung tinh tế của Diệp Lưu Ly cái kia hấp dẫn thu hút.

Mặc dù Diệp Lưu Ly đã che kín mặt, nhưng đôi lông mày thanh tú, đôi mắt như làn nước mùa thu, dáng người kiêu hãnh và khí chất thanh tao vẫn khiến nàng vẫn rất hấp dẫn ánh mắt người khác.

Diệp Lưu Ly lập tức từ trên lưng Kim Linh Tuyết Vũ Điêu nhảy xuống, hướng phía lông vàng đi đến, nàng dứt khoát đem váy của mình vung lên, sau đó tại bên hông thắt một cái, làm cho bộ ngực sữa của nàng nhìn càng thêm hùng vĩ.

Nàng đi đến trước mặt lông vàng, hai tay chống eo thon, ngẩng đầu nhìn chằm chằm lông vàng, âm thanh lạnh lùng nói:

- Nói ai là tiểu cô nương mềm mại?

- Cái này?

Ngồi trên lưng Kim Linh Tuyết Vũ Điêu, Lăng Phong nhìn bộ dạng này của Diệp Lưu Ly, lập tức có chút ngây dại.

Lúc này, biểu hiện của Diệp Lưu Ly khác xa với những gì hắn tưởng tượng, vốn dĩ anh cho rằng Diệp Lưu Ly là một mỹ nhân nũng nịu, tính cách hẳn là dịu dàng như nước, nhưng bây giờ, bây giờ xem ra, rõ ràng giống như một nữ hán tử.

*nữ hán tử: tính tình mạnh mẽ như đàn ông

"Nha, tính tình còn rất nóng nảy!"

Ánh mắt hung hăng của lông vàng quét qua người Diệp Lưu Ly.

Mà Diệp Lưu Ly cũng không sợ hãi, nhìn chằm chằm lông vàng, lạnh giọng hỏi:

- Nhìn cái gì? Cuối cùng có dám đấu hay không? Không dám đấu thì nói, lão nương đi!

- Ha ha, có gì không dám? Ta Hoàng Phi Hổ, sẽ sợ một tiểu cô nương miệng còn hôi sữa tiểu?

Lông vàng nhìn Diệp Lưu Ly, trên mặt biểu lộ mặt khinh thường, tại vùng này, luận đua chim, ngoại trừ Phong Thần Thường Phong ra, hắn còn chưa sợ qua ai.

Hắn xoay người, nhìn Thường Phong, hỏi:

- Phong Thần, lần này ngươi định đánh cược như thế nào?

Thường Phong vươn một cái một ngón tay, nói :

- 1000 linh thạch!

Lông vàng gật gật đầu, sau đó quay người nói với người bên cạnh:

- Các huynh đệ, chuẩn bị! Để vị tiểu cô nương này thấy sự lợi hại của chúng ta!

- Tốt!

Lúc này những người khác cũng đều hưng phấn lên.

Ánh mắt Thường Phong rơi ở trên người Diệp Lưu Ly, nhàn nhạt nói:

- Ta trước mang ngươi làm quen nơi thi đấu một chút!

- Đươc!

Diệp Lưu Ly gật gật đầu, lập tức nhảy lên trên lưng Kim Linh Tuyết Vũ Điêu.

- Sư tỷ, các ngươi muốn làm cái gì thế? Chúng ta không đi diệt thổ phỉ à?

Nhìn thấy Diệp Lưu Ly ngồi lên, Lăng Phong lập tức mở miệng hỏi.

- Chuyện tiêu diệt thổ phỉ để sau đi, chờ chút nữa, sư tỷ mang ngươi chơi trò kí©ɧ ŧɧí©ɧ, ngươi ngồi cho vững!

Diệp Lưu Ly quay đầu nhìn Lăng Phong một cái, Thường Phong lúc này đã khống chế Hôi Uế Ưng, mang theo Lâm Bạch đi xuống vách núi.

- Tiểu Bạch, chúng ta đi!

Diệp Lưu Ly hô một tiếng với Kim Linh Tuyết Vũ Điêu, Kim Linh Tuyết Vũ Điêu kêu to một tiếng, sau đó xoay người một cái, cánh vừa thu lại, hướng thẳng xuống đáy vực.

- A. . . Sư tỷ, để Tiểu Bạch chậm một chút!

Thời điểm nhanh chóng rơi xuống, Lăng Phong nhịn không được hét to.

- Ha ha ha ha. . .

Diệp Lưu Ly cười lớn, cũng không để ý tới Lăng Phong.

Khi sắp đến gần đáy cốc, Kim Linh Tuyết Vũ Điêu đột nhiên mở cánh ra, sau đó xoay mình một cái, tránh qua một ngọn núi ở phía trước, theo sát phía sau Hôi Uế Ưng mà Thường Phong điều khiển.