Hồng Mông Thiên Đế

Chương 26: Lấy Công Chuộc Tội

- Cái này. . .

Bạch Tử Long có chút do dự, sau đó cắn răng, nói:

- Ta, ta tới đây, là muốn vụиɠ ŧяộʍ gϊếŧ heo, hôm nay Long Vĩ Trư sinh một cái con lợn nhỏ!

Khi Bạch Tử Long, tay vỗ vỗ cái kia vô tội tiểu manh trư trong ngực.

- Ngươi. . . Thật là tới đây gϊếŧ heo?

Quan Vân Phượng sửng sốt một chút, khí tức trên thân cũng thu liễm không ít.

- Đúng vậy a, ta thật là đến gϊếŧ heo, sư muội, ngươi đừng có hiểu lầm, ta thật không phải cái gì hái hoa tặc! Lúc đầu ta muốn nuốt một mình, không nghĩ tới thế mà bị các ngươi đánh một trận? Các ngươi ra tay thật hung ác a. . .

Nói đến đây, Bạch Tử Long đưa thay sờ sờ máu bào trên đầu, hung tợn trừng Lăng Phong một chút, ý tứ rất rõ ràng, đều là tiểu tử ngươi làm hỏng chuyện tốt của ta.

Lăng Phong rụt cổ, hơi nghiêng người về phía lưng Quan Vân Phượng dựa một chút, lúc này thân hình cao lớn của Quan Vân Phượng khiến hắn cảm thấy rất an toàn.

- Ây. . . Cái này, ta có chút buồn ngủ, ta về đi ngủ trước!

Quan Vân Phượng nói xong, đem gậy trong tay lửa ném một cái, "Sưu" một tiếng liền biến mất.

- Ta cũng vậy!

Lăng Phong cảm giác được một trận gió nhẹ thổi qua, Trương Đại Cát cũng liền biến mất.

- Ta đột nhiên cảm giác được hơi đau bụng, muốn trở về ngồi cầu!"

Phùng Thiên Tường nói xong cũng chạy trốn, còn lại Lăng Phong một mình lộn xộn.

- Cái này. . . Đại sư huynh, ta, ta cũng đi về trước!

Lăng Phong nói với Bạch Tử Long một tiếng, sau đó co cẳng lên chạy, Bạch Tử Long muốn đuổi theo, thế nhưng mới vừa rồi bị đánh cho quá thảm, giờ phút này cũng là lực bất tòng tâm.

- Lăng Phong ngươi hỗn đản này, đứng lại cho ta! Ôi. . .

Bạch Tử Long đối với Lăng Phong lạnh giọng hét lớn, hắn muốn đuổi theo, thế nhưng là hắn mới vừa rồi bị vây đánh thụ thương.

Nghe được Bạch Tử Long tiếng kêu to, Lăng Phong phảng phất lòng bàn chân bôi dầu, chạy nhanh hơn, lập tức liền không thấy bóng dáng.

. . .

Sáng sớm hôm sau, Lăng Phong bị một tiếng gà trống đánh thức, mơ mơ màng màng bò lên giường, vừa mở cửa ra, lại nhìn thấy Bạch Tử Long nằm trên ghế xích đu vểnh chân lên bắt chéo, đột nhiên giật mình, tranh thủ thời gian lui về, muốn đóng cửa lại.

- Ngũ sư đệ, sớm a!

Bạch Tử Long ngẩng đầu, nhìn về phía Lăng Phong cười cười, thời khắc này mặt hắn đã sưng lên không ít, bất quá nụ cười kia, thế nào có loại cảm giác âm trầm.

- Đại, đại sư huynh sớm, sớm. . .

Lăng Phong ứa ra mồ hôi lạnh, nghĩ thầm: Thảm rồi, lúc này chết chắc.

Lăng Phong cũng biết chính mình tối hôm qua làm hỏng chuyện tốt của Bạch Tử Long, cái này Bạch Tử Long chắc chắn sẽ không buông tha hắn.

Hắn nhìn về phía gian phòng của Quan Vân Phượng, Trương Đại Cát, phát hiện cửa phòng mọi người đều đóng chặt.

- Tới!

Bạch Tử Long vỗ vỗ băng ghế đá bên cạnh hắn, ý kia rất rõ ràng.

Lăng Phong cắn răng, cau mày, đi đến bên cạnh Bạch Tử Long, giả bộ như run run rẩy rẩy mở miệng nói:

- Đại sư huynh, ta biết sai, ngươi hãy bỏ qua ta đi, ta cam đoan lần sau cũng không dám nữa!

- Hừ, ngươi biết sai có cái cái rắm dùng, nếu không phải ngươi, lão tử tối hôm qua cũng không bị đánh!

Bạch Tử Long đột nhiên ngồi xuống, đối với Lăng Phong chửi ầm lên, hắn bị đánh thì cũng thôi đi, mấu chốt nhất là, hắn không thể độc chiếm con lợn nhỏ kia.

- Cái này, cái này, đại sư huynh, ta biết sai rồi , có thể hay không cho ta cơ hội lấy công chuộc tội?

Lăng Phong len lén nhìn Bạch Tử Long một chút, hắn biết Bạch Tử Long đêm qua bị bọn hắn đánh cho rất thảm.

Nhìn Bạch Tử Long bộ dáng như hiện tại, khẳng định trách nhiệm tối hôm qua, đều thuộc về tội trạng trên người hắn.

- Lấy công chuộc tội? Ngươi có thể bổ a? Ngươi bổ được a?

Nhìn Lăng Phong bộ dáng như vậy, Bạch Tử Long rất muốn một bàn tay đập hắn.

Nếu không phải tiểu tử này, chính mình tối hôm qua liền có thể độc chiếm cái kia con lợn nhỏ.

Bây giờ bị Quan Vân Phượng biết, độc chiếm liền không có khả năng.

Đây chính là Long Vĩ Trư a, thể nội có Thượng Cổ Thần Long huyết mạch ưu lương chủng loại

Liền xem như đệ tử nội môn, cũng chỉ có thể một tháng mới có thể ăn một lần, đệ tử ngoại môn mới có thể ăn một khối nhỏ.

- Đại sư huynh, con lợn nhỏ kia ngươi ăn chưa?

Lăng Phong cẩn thận từng li từng tí hỏi.

- Ăn cái rắm a!

Bạch Tử Long nhịn không được mắng một tiếng, lúc mọi người chưa biết, hắn còn có thể độc chiếm, hiện tại vấn đề này mọi người đều biết, hắn nào dám độc chiếm a?

- Không ăn liền tốt!

Lăng Phon thở phào nhẹ nhõm.

- Ngươi cái này có ý tứ gì? Chẳng lẽ ngươi còn muốn ăn?

Bạch Tử Long trừng mắt Lăng Phong, hận không thể một cước đạp hắn.

- Không phải, không phải, sư đệ ta có một diệu kế, nếu làm xong, đừng nói một trận thịt heo, ăn thịt heo một tháng cũng không có vấn đề gì!

- Diệu kế? Ăn thịt heo một tháng?

Nghe được lời nói của Lăng Phong, Bạch Tử Long sửng sốt một chút, nghĩ tới có thể ăn thịt heo một tháng, hắn nhịn không được nuốt xuống một chút nước bọt.

- Đúng vậy, tuyệt đối có thể ăn thịt heo một tháng!

Nhìn thấy Bạch Tử Long phản ứng này, Lăng Phong trong lòng biết có hi vọng.

- Khụ khụ. . . Tốt a, ta ngược lại muốn xem xem, ngươi có diệu kếgì?

Bạch Tử Long bãi chính tư thái, nghiêm túc nhìn Lăng Phong một hồi, làm ra tư thái rửa tai lắng nghe.

Lăng Phong ở trong lòng cười hắc hắc, quay đầu nhìn xung quanh, xác định không có ai, lúc này mới cúi đầu nhỏ giong bên tai Bạch Tử Long:

- Đại sư huynh, ta cảm thấy, chúng ta hẳn là gϊếŧ một đầu heo lớn, kể từ đó, heo lớn kia thể trọng vượt qua ngàn cân, đừng nói ăn một tháng, hai tháng chúng ta đều ăn không hết!

- Gϊếŧ heo lớn?

Bạch Tử Long sắc mặt đột biến.

- Ngũ sư đệ, ngươi đừng làm loạn, gϊếŧ heo lớn, nếu bị cấp trên biết, ta nhất định phải chết!

- Hắc hắc, đại sư huynh, ngươi lại hãy nghe ta nói hết!

Lăng Phong nhàn nhạt cười, tiếp lấy nói:

- Đại sư huynh, trong chuồng heo, thế nhưng là có hơn ngàn con heo a, chúng ta con lợn nhỏ, xuất sinh đến trưởng thành, cần mười hai tháng, đây chính là chia mười hai cái cấp bậc, mỗi một ổ vừa ra đời con lợn nhỏ, chắc chắn sẽ có một con đặc biệt to, mỗi một ổ heo con, luôn có cái nào đó đặc biệt nhỏ a?

Mấy ngày nay thời gian, Lăng Phong mặc dù giúp không được gì, nhưng đối với tình huống tại Súc Mục phòng thuộc như lòng bàn tay.

Long Vĩ Trư không giống với heo thông thường, nó là Linh thú, con non xuất sinh đằng sau, trong vòng một canh giờ mới có sữa ăn.

Sau một canh giờ, heo con liền tách heo mẹ ra.

- Ừm!

Bạch Tử Long gật đầu, hắn biết mỗi một ổ heo con, đều là có lớn có nhỏ, mà khác biệt rất lớn đều có.

- Cái này đúng rồi!

Lăng Phong cười cười, tiếp tục nói:

- Chúng ta đem heo con lớn nhất bên trong lấy ra, để vào một tháng lớn trong chuồng heo, sau đó lại từ trong một tháng lớn chuồng heo, bắt một cái lớn nhất bỏ vào hai tháng trong chuồng heo, như vậy suy ra, từng cấp hối đoái, cuối cùng đến thành niên trong chuồng heo, liền nhiều hơn một đầu thành niên heo, chúng ta liền có thể chọn một cái tới gϊếŧ, heo lớn vẫn là như vậy nhiều cái! Con lợn nhỏ cũng giống vậy là nhiều như vậy cái!

- Cái này. . .

Bạch Tử Long sửng sốt một chút, có cảm giác thật giống như bị lôi đình oanh kích, hai mắt sáng lên, hô hấp dồn dập, toàn thân đều đang run rẩy.

Trước kia, khi Long Vĩ Trư sinh con, Bạch Tử Long sẽ chỉ ăn heo con, căn bản không nghĩ tới biện pháp này.

- Đùng!

Bạch Tử Long bỗng nhiên vỗ đùi, ngửa mặt lên trời cười ha hả:

- Ha ha, diệu kế a, Ngũ sư đệ, ta yêu ngươi chết mất!

Nói xong, Bạch Tử Long bỗng nhiên ôm chầm Lăng Phong, hung hăng hôn lên mặt hắn một cái.

- Ha ha ha, quá tốt rồi, quá tốt rồi, một đầu heo lớn a!

Bạch Tử Long kích động đến toàn thân phát run, hai mắt toả hào quang.

Nhìn Bạch Tử Long bộ dáng kích động này, Lăng Phong thở phào nhẹ nhõm, sau đó đưa tay lau nước bọt của Bạch Tử Long lưu tại trên mặt hắn. . .