Hồng Mông Thiên Đế

Chương 24: Hái Hoa Tặc

Lăng Phong đi đến trước cửa phòng, đẩy cửa vào, một mùi nấm mốc xông vào mũi.

Trong phòng rất đơn sơ, chỉ có một giường, một bàn, một ghế dựa, cái khác cũng không có, bất quá lại rộng rãi hơn nhà tranh trước đó của Lăng Phong tại Hoàng Long giản.

Mất hơn nửa canh giờ, Lăng Phong mới dọn dẹp sạch sẽ căn phòng, sau đó đi ra ngoài tìm Bạch Tử Long, mở miệng hỏi:

- Sư huynh, có công việc gì để cho ta làm không?

Bạch Tử Long nhàn nhạt nói:

- Không cần, ngươi mới đến, hôm nay liền nghỉ ngơi đi!

- Tốt!

Lăng Phong gật đầu, sau đó chạy về gian phòng của mình, lấy ra lư hương, chuẩn bị tu luyện, hắn hiện tại muốn sớm đem tu vi của mình tăng lên.

Thế nhưng khi Lăng Phong chuẩn bị lấy linh thạch ra, lại không thấy túi tiền của mình.

- Ngọa tào!

Hắn sửng sốt một chút, đưa tay sờ soạng lần nữa, sau đó sắc mặt lập tức trầm xuống:

- Túi tiền của lão tử đâu? Làm sao lại không thấy?

Hắn có chút không tin, sau đó đem y phục của mình cởi ra, cuối cùng hắn xác định, túi tiền của mình đã mất.

- Túi tiền của ta làm sao lại mất?

Lúc này Lăng Phong như không còn hồn vía, cẩn thận nhớ lại trong đầu.

Cuối cùng hắn rút ra kết luận là túi tiền của mình đã bị trộm, mà người trộm tiền chính là Trình Vân.

- A. . . Hỗn đản. . .

Lăng Phong nhịn không được lớn tiếng gầm thét, hắn lập tức xông ra ngoài, Quan Vân Phượng vừa vặn bưng một hốt rác lá dâu từ trong sân đi qua, nhìn thấy Lăng Phong bộ dạng này, lập tức tránh ra, đối với hắn hỏi:

- Lăng Phong sư đệ, ngươi làm sao?

Lăng Phong ngẩng đầu nhìn Quan Vân Phượng, hai mắt đỏ bừng nói:

- Sư tỷ, túi tiền của ta bị trộm, khẳng định là bị Trình Vân trộm, tên kia ở đâu, ta muốn tìm hắn tính sổ!

- Cái gì?

Quan Vân Phượng trên mặt cũng lộ ra một tia kinh ngạc, nàng không nghĩ tới Trình Vân vậy mà lại làm ra sự tình thất đức này, nàng đem hốt rác buông xuống, đi đến trước mặt Lăng Phong, ôn nhu nói:

- Lăng Phong sư đệ, ngươi bớt giận, đừng nói hiện tại chúng ta không có chứng cứ túi tiền của ngươi bị Trình Vân trộm, liền xem như hắn trộm, ngươi làm thế nào? Cái kia Trình Vân thế nhưng là đệ tử nội môn, tu vi ít nhất cũng là Trúc Cơ cảnh giới, ngươi đánh thắng hắn được sao?

- Chẳng lẽ bỏ qua như vậy?

Giờ phút này, Lăng Phong giống như núi lửa phun trào bất cứ lúc nào, trong túi có hơn bốn ngàn khối linh thạch, tất cả đều là hắn khổ cực kiếm được ( thật ra phần lớn đều là lấy được từ Trương Chính Trực ), nhưng hắn không ngờ, cuối cùng lại tiện nghi Trình Vân.

- Vậy còn có thể làm gì? Với chút thực lực này của ngươi, người ta một bàn tay liền có thể gϊếŧ chết ngươi, chờ ngươi thực lực cường đại, lại tìm hắn báo thù đi!

Quan Vân Phượng cũng có chút bất đắc dĩ.

- Tốt một cái Trình Vân, ngươi chờ đấy cho lão tử!

Sự tức giận trong mắt Lăng Phong như muốn trào ra, nếu Trình Vân ở trước mặt hắn lúc này, cho dù thực lực hắn ra sao, hắn nhất định sẽ xông lên liều mạng với Trình Vân.

- Tốt tốt, hiện tại sinh khí cũng vô dụng, giúp ta hái lá dâu đi!

Quan Vân Phượng nói, sau đó duỗi ra cái kia thịt hồ tay, vỗ nhẹ Lăng Phong một cái.

Lăng Phong chịu đựng lửa giận trong lòng, cùng Quang Vân Phượng đi hái lá dâu.

Lúc chạng vạng tối, lúc đang dùng cơm, Lăng Phong mở miệng đối với Bạch Tử Long bọn hắn nói:

- Sư huynh, sư tỷ, các ngươi có thể hay không cho ta mượn một chút linh thạch?

Hiện tại Lăng Phong rất muốn lập tức tăng lên tu vi của mình, sau đó đi tìm cái kia Trình Vân báo thù, cho nên hắn hiện tại rất cần linh thạch.

Bạch Tử Long ngẩng đầu nhìn Lăng Phong, nhàn nhạt hỏi:

- Ngươi muốn bao nhiêu?

Lăng Phong lập tức trả lời:

- Có bao nhiêu muốn bao nhiêu!

Bạch Tử Long khẽ lắc đầu, nói:

- Ta tháng này trợ cấp, tiêu cũng hơi nhiều, nên trên người bây giờ chỉ có 30 khối linh thạch!

- Ta có 50 khối!

Quan Vân Phượng mở miệng nói.

- Ta có 20 khối!

Trương Đại Cát cũng mở miệng nói.

- Ta chỉ là còn lại năm khối!"

Phùng Thiên Tường có chút ngượng ngùng nói.

Lăng Phong đứng lên, có chút cúi đầu với Bạch Tử Long bọn hắn, nói ra:

- Vậy cám ơn sư huynh sư tỷ , chờ ta có tiền, nhất định sẽ trả lại cho các ngươi gấp đôi!

Bạch Tử Long đối với Lăng Phong khoát tay, nhàn nhạt nói:

- Trả lại gấp đôi ta cũng không cần, ngươi là sư đệ của chúng ta, giúp ngươi cũng là điều nên làm!

Cơm nước xong xuôi , Bạch Tử Long bọn hắn đều đem linh thạch trong tay chi Lăng Phong mượn.

Lăng Phong cầm linh thạch, trở lại phòng của mình, triệu hồi ra lư hương, đem linh thạch ném vào, sau đó bắt đầu tu luyện.

Hắn là một gia hoả có thù tất báo, cái này Trình Vân trộm của hắn nhiều linh thạch như vậy, hắn tuyệt đối sẽ cùng Trình Vân không chết không thôi.

Cho nên, hắn sẽ không lãng phí một chút xíu thời gian.

Lúc đêm khuya, Lăng Phong mơ hồ nghe tiếng hét của nữ nhân, thanh âm kia càng lúc càng lớn.

- Bắt trộm a, hái hoa tặc lại xuất hiện!

Những nữ tử kia đều đang liều mạng gào thét.

Lăng Phong lập tức xông ra ngoài biệt viện, đi đến trước gian phòng của Bạch Tử Long, đột nhiên gõ cửa.

- Ai vậy?

Thanh âm lười biếng của Bạch Tử Long từ trong phòng truyền ra.

Lăng Phong lập tức mở miệng nói:

- Đại sư huynh, ta vừa rồi nghe được có người hô bắt trộm! Chúng ta muốn hay không ra ngoài hỗ trợ?

- Không cần, chỉ cần không trộm đồ đạc của chúng ta là được rồi!

Bạch Tử Long thanh âm lười biếng lần nữa truyền ra.

- Nha!

Lăng Phong lên tiếng, sau đó về phòng của mình, tiếp tục tu luyện.

Sáng sớm ngày thứ hai, một cái đệ tử ngoại môn đem một cái bao đưa tới, cái bao khỏa này là gói quà lúc Lăng Phong thăng cấp làm đặc đẳng tạp dịch.

Đặc đẳng tạp dịch, ở trong Huyền Kiếm tông, đãi ngộ tương đương với đệ tử ngoại môn.

Bên trong gói quà này, có Luyện Khí đệ tứ trọng đến đệ cửu trọng Luyện Khí Quyết, còn có 30 khối linh thạch cùng một lần tiến vào ngoại môn Tàng Thư lâu chọn lựa một môn pháp thuật bí tịch.

Gói quà này c so Luyện Khí Quyết cùng pháp thuật, Lăng Phong đều không cần, bởi vì Luyện Khí Quyết phương diện, hắn có Vô Danh Luyện Khí Quyết lão bất tử kia cho.

Cái này Vô Danh Luyện Khí Quyết, có thể cho hắn tu luyện tới Trúc Cơ cảnh thậm chí là cảnh giới cao hơn.

Bây giờ, Lăng Phong cần nhất chính là linh thạch.

Cuộc sống sau này của Lăng Phong đều rất nhẹ nhàng, có đôi khi giúp Bạch Tử Long chặt rau cho heo ăn, có đôi khi giúp Quan Vân Phượng hái lá dâu.

Công việc chủ yếu của Quan Vân Phượng, chính là nuôi tằm, nàng nuôi mấy chục cái chủng loại, trong đó đắt nhất chính là Tử Nhãn Huyền Băng Tằm.

Nghe nói Tử Nhãn Huyền Băng Tằm, phải nuôi ba năm mới có thể kết kén, cái này Tử Nhãn Huyền Băng Tằm tơ tằm , bình thường đều là dùng để làm nữ tính nội y, mười phần quý hiếm.

Trương Đại Cát thế nhưng là phụ trách nuôi con lừa, nuôi bò, bất quá những con lừa cùng trâu, đều không phải là thú thông thường, bọn chúng đều là Linh thú bị thuần phục.

Phùng Thiên Tường thế nhưng là phụ trách nuôi những phi cầm, nuôi gà, nuôi vịt loại hình, những này gà vịt cùng phi cầm, cũng đều là linh cầm.

Mà Bạch Tử Long phạm vi liền tương đối rộng, nuôi cá, còn muốn chăn heo, mặt khác ba người công việc, hắn đều tinh thông.

Trừ cái đó ra, Lăng Phong còn phát hiện một cái bí mật, vô luận là Bạch Tử Long, Trương Đại Cát, hay là Phùng Thiên Tường, đều ưa thích Quan Vân Phượng.

Cái này khiến Lăng Phong hiếu kỳ không thôi, đây chính là tình tay bốn.

Mỗi đêm, Lăng Phong đều nghe được những nữ tử kia hô bắt tặc, mấy ngày kế tiếp, hắn cũng dần dần thích ứng sinh hoạt tại Súc Mục phòng.

Bởi vì Lăng Phong mới tới, cho nên tạm thời chỉ có thể trở thành một cái làm việc vặt.

Cứ như vậy, nửa tháng trôi qua.

- Bắt trộm a, người tới đây mau, hái hoa tặc lại tới!

Đêm khuya, thanh âm của những nữ đệ tử kia vang lên.

Giờ phút này, Lăng Phong đang tu luyện, mở choàng mắt, mặt mũi tràn đầy mỏi mệt, đứng dậy đi đến bên cạnh cửa sổ, chuẩn bị đem cửa sổ đóng lại, dạng này sẽ giúp thanh âm nhỏ lại một chút.

Bỗng nhiên, Lăng Phong thấy được một thân ảnh, lén lén lút lút đi đến phía phía tây rừng cây.

- Hái hoa tặc?

Lăng Phong thân thể chấn động mạnh một cái, sau đó lập tức quay người rời ra gian phòng của mình, đi đến gian phòng của Bạch Tử Long.