Edit: Trần
Một hòn đảo kì lạ, bị che phủ bởi tầng tầng lớp lớp sương trắng, nếu không phải có ông lão cưỡi kiếm rỉ dẫn đường, Đường Đường nghĩ, nàng có tiêu tốn thời gian cả đời cũng chẳng tìm thấy hòn đảo của Tiên giới này.
“Đến rồi, xuống đi!” Nắm chặt hai tay, Vô Ưu tựa đầu vào vai Đường Đường, mãi không nhúc nhích.
“Vô Ưu….” Chần chờ một chút, Đường Đường giang hai tay lần đầu tiên ôm chặt lấy Vô Ưu.
Đây là lần đầu tiên nàng ôm hắn, không phải ôm sủng vật Phỉ Nhi của nàng, mà là ôm một người nam nhân tên Vô Ưu.
Hắn có một bờ vai rắn chắc, cánh tay thon dài, mang theo vô hạn thâm tình mà ôm lấy nàng. Tất cả, Đường Đường đều có thể cảm nhận được, nhưng nàng – -
“Xin lỗi!” Tiếng nói nhỏ như muỗi vo ve, Đường Đường thì thào nói bên tai Vô Ưu.
Mái tóc trắng đột nhiên nâng lên, trên mặt Vô Ưu không rõ là cả kinh, tức giận hay đau thương, nhưng sau đó tất cả đều hóa thành thất vọng sâu sắc, gần như tuyệt vọng.
Mây trắng ung dung, gió mát lượn lờ, hai người ôm nhau, tương vọng.
Trong đôi mắt xanh của Vô Ưu là khuôn mặt băn khoăn của Đường Đường, thấy được trong mắt nàng là khổ sở và đau thương, nhưng đồng thời cũng nhìn thấy quyết tuyệt và kiên định không cách nào lay chuyển được!
“Đường Đường!” Cánh tay dần dần buông lỏng Vô Ưu vận khởi yêu thuật tạo thành một bán cầu màu trắng, để Đường Đường bình yên ngồi trong đó.
“Nhớ rõ, nếu cần đến ta thì gọi tên của ta, Phỉ Vô Ưu!” Buông tay, để cho bán cầu sáng kia chở nàng suyên qua đám sương mù hạ xuống mặt đất, Vô Ưu đứng trong đám mây ngơ ngác nhìn, bạch y bay bay, tóc trắng xõa trên vai, cô độc, lạnh lẽo.
Một tiếng xin lỗi của Đường Đường đã hoàn toàn chặn lại hi vọng của hắn, bức hắn không thể không buông tay.
“Nhị vương tử!” Bình tĩnh đi tới phía sau Vô Ưu, Thanh Lam nhíu mi, vẻ mặt khẩn trương như núi lửa sắp phun trào sau đó lại trầm mặc.
Nhị vương tử lại cùng nữ nhân kia ký kết khế ước của yêu, ngài ấy sao có thể khinh suất như vậy, ngài ấy không biết nó có ý nghĩa thế nào sao?
“Thanh Lam, ngươi cũng hạ mệnh khế với nàng, không phải sao?” Không quay đầu lại, Vô Ưu gợi khóe môi, nở nụ cười.
Ngạc nhiên sửng sốt, Thanh Lam trầm mặc, xem như thừa nhận.
“Ngươi nói, vào lúc nguy cấp nhất nàng sẽ gọi ai trong chúng ta?” Hơi nghiêng đầu, giữa đôi mắt Vô Ưu bắn ra hai tia sáng xanh, như kɧıêυ ҡɧí©ɧ, lại như uy hϊếp cưỡng bức.
“Điều này….” Do dự một chút, Thanh Lam không trả lời.
Hắn là thừa tướng yêu giới, vị thừa tiếng nổi tiếng túc trí đa mưu, cương trực công chính. Nhưng giờ phút này, hắn không đành lòng lại “cương trực công chính” nữa.
Nữ nhân ngốc kia, ai nàng cũng sẽ không gọi, sẽ không gọi nhị vương tử hay gọi hắn, nàng sẽ chỉ gọi người kia – - Ma Vương Hiên Viên Hận Thiên!
“Có lẽ, nàng sẽ gọi bổn vương!” Duỗi tay, Vô Ưu đặt tay lên vai Thanh Lam, cười đến ngả ngớn bại hoại, chỉ là trong đôi mắt xanh chói mắt kia lại lộ ra đau đớn sâu sắc, “Chỉ đùa thôi mà, sao phải khẩn trương thế? Chúng ta cũng nên quay về Yêu giới đi thôi!”
“Bùm!” Ánh sáng trắng tan hết, Đường Đường kinh ngạc ngồi trên mặt đất.
Mông không hề có cảm giác đau, nhưng từ dưới đáy lòng lại có sự đau đớn nhè nhẹ dần dần hiện lên, đó là ánh mắt thống khổ của Vô Ưu khắc sâu vào đáy lòng nàng.
Hít hít mũi, Đường Đường đứng dậy khỏi mặt đất.
Nàng luôn dễ dàng thầm mến người khác, lại rất khó khăn để thực sự yêu một người. Cho đến tận bây giờ, nàng chỉ xác định được người duy nhất mình yêu – - đại thúc!
Cũng bởi vì thương hắn, nên nàng mới không quan tâm mà xông tới Tiên giới này, cũng vì thương hắn, nên nàng nhẫn tâm thương tổn tình cảm của Vô Ưu.
Mà chính nàng cũng không biết được, vì nam nhân mà nàng yêu thương sâu đậm kia, nam nhân vô tình đã đuổi nàng ra khỏi Ma giới, nàng còn có thể hắn làm ra những việc ngốc nghếch nào nữa.
Mờ mịt đứng im một chỗ, bên tai Đường Đường vang lên một khúc ca của Vương Phi*: “… cho dù là chấp mê, em cũng sẽ chấp mê bất hối!” (Vương Phi (tiếng Hoa: 王菲,sinh ngày 8 tháng 8 năm 1969 là một nữ ca sĩ / nhạc sĩ / diễn viên / người mẫu của Hồng Kông. Cô là một thần tượng tại khắp Trung Quốc, Đài Loan, Hồng Kông, Singapore, Malaysia, Indonesia, Nhật Bản và nhiều quốc gia khác.)
“Xẹt!” Một tiếng xẹt gió truyền đến, sau đó hai tiếng cảnh báo “Đinh đang” vang vọng mãi đến chân trời, Đường Đường choáng váng.
Một đám người từ phía trước vọt tới, người cầm cái chổi, người vác cái cuốc, thậm chí có vị còn cầm cả muôi cơm chạy tới.
Mà trên bầu trời, một đám tiên chúng ngự kiếm bay tới, bay giữa không trung như máy bay chiến đấu, uy phong lẫm liệt, người trước người sau lũ lượt kéo đến, ầm ầm như thiên la địa võng…