Edit: Tiểu Trần
Ngạc nhiên ngẩng đầu, Tùy Hỉ không thể tin nhìn phía trước, bóng tối mờ ảo mà trống rỗng, thân ảnh Vương sớm đã không còn nhìn thấy.
Không thể tưởng tượng được, ngay cả Vương cũng không biết lai lịch của nàng!
Tiếng cười nhẹ khúc khích vang lên, không khí trong đại điện bỗng dưng thoải mái hơn rất nhiều, Thường Túy trào phúng ngó Tùy Hỉ một cái nói: “Tùy Hỉ đại nhân khi nào thì trở thành danh thảo đã có chủ, ta sao lại không hề biết nhỉ? Đúng rồi, trong nhà có người ngóng chờ cảm giác có phải rất tốt không?”
“Ha ha!” Chắp tay xoay người, gió mạnh cuốn hắc bào bay lên trong không trung, trong nháy mắt lúc đi qua bên người Thường Túy, Tùy Hỉ không đếm xỉa phản lại một câu: “Thường Túy đại nhân xin yên tâm, ta trở về nhất định sẽ giúp ngươi hỏi Tôn cô nương một chút, hỏi xem nàng có còn nhớ ngươi không!”
“Tùy Hỉ, Tùy Hỉ? Sao lại mất tiếng rồi?” Cắn răng, nhắm hai mắt lại, vẻ mặt Đường Đường thống khổ như bị táo bón.
“Thần giao cách cảm cái gì chứ, chẳng lẽ còn muốn vác theo cái anten chảo để tăng cường tín hiệu?” Nhụt chí mở mắt, Đường Đường buồn bực thở mạnh một cái. Sống hơn hai mươi năm, đây là cuộc “điện thoại” mệt nhất!
“Đường Đường!” Một tiếng gọi ôn hòa, một bàn tay vỗ lên vai Đường Đường.
“Oa!” Đột nhiên bị giật mình, Đường Đường phản ứng không kịp, cả người giống như một pho tượng Bồ Tát bằng bùn mất đi chỗ tựa, hai chân đảo một cái ngã trên mặt đất.
“Sợ như thế cơ à? Đưa tay dễ dàng nhấc một cái, Tùy Hỉ nhấc Đường Đường dậy, buồn cười nói: “Không phải ngươi gọi ta về sao?”
“Ngươi gây chút tiếng động không được sao?” Khó chịu duỗi duỗi hai chân, váy dài phiêu dật thoáng chốc tách ra làm hai, biến thành một cái quần dài.
“A!” Hai tay ôm cánh tay. Tùy Hỉ hồ nghi cao thấp đánh giá Đường Đường một phen, mày kiếm hơi nhướn, nở nụ cười.
“Nhìn cái gì?” Kinh ngạc cúi đầu, Đường Đường lập tức cười một tiếng rất thúi hếch cằm, “Thấy sao? Đây là váy quần, phát minh mới nhất của bổn cô nương, , có thể dạng thẳng chân, có thể chạy bộ, có thể bay lên một cước – - đạp người! Nhìn đẹp không?”
“Ha ha ha….” Tiếng cười lớn đầy vui vẻ vang lên, Tùy Hỉ nhìn Đường Đường đang hoa tay múa chân cười đến cực kì vui vẻ, một bụng đầy ngột ngạt từ Bắc Ma vực đảo một cái biến sạch sẽ, tâm tình trong sáng thoải mái vô cùng.
“Có gì hay mà cười?” Xụ mặt, Đường Đường có cảm giác xúc động muốn đánh người, không, muốn đánh ma. Mệt cho nàng còn cố gắng đem hiện đại và cổ điển kết hợp lại sao cho đúng chỗ, còn chia tỷ lệ vẽ ra cùng giải thích nửa ngày, té ra vị trước mắt này hoàn toàn không biết thưởng thức a!
“Được, được, không cười!” Tính tình tốt cố gắng khoát tay nhịn cười, Tùy Hỉ đột nhiên cảm thấy có chút may mắn vì Vương giao Đường Đường ình trông coi.
Đường Đường luôn khiến cho người ta thấy buồn cười, có thể khiển hoài vong ưu*, hiệu quả kiện tỳ khai vị*, đặc biệt khiến cho người ta yêu thích.
(Khiển hoài vong ưu: loại bỏ hoài niệm, quên đi nỗi lo. Kiện tỳ khai vị: hiểu là cường kiện tỳ (lá lách) kí©ɧ ŧɧí©ɧ ăn uống)
“Nói xin lỗi!” Trợn trắng mắt, “Đường tùy tiện” không để ý đến người khác.
“Xin lỗi!” Mày khẽ giương, “Hỉ hiền hòa” rất biết nghe lời.
“Chỉ nói xin lỗi căn bản không thể đền bù tổn thương tâm linh của ta!” Chống nạnh, một Đường nào đó bắt đầu càn quấy.
“Vậy phải làm thế nào?” Tùy Hỉ cố tỏ ra lo lắng nhướn mi.
“Dẫn ta ra ngoài bách bộ, đền bù tổn thất của ta!” Nhìn Tùy Hỉ, Đường Đường theo bản năng ngừng hô hấp. Nàng đang đánh cuộc, đánh cuộc Tùy Hỉ nhất thời mềm lòng, sau đó nhân cơ hội thoát khỏi động ma tràn đầy “ngoại tộc” này!
“Ngươi muốn ra ngoài?” Nụ cười vẫn như cũ, chỉ là đôi thủy mâu đã từ từ đông lạnh, Tùy Hỉ nhìn Đường Đường nói.
“Được không?” Trái tim thoáng run lên một chút, Đường Đường nặn ra một nụ cười nịnh nọt. “Tùy Hỉ đại nhân, Tùy Hỉ soái ca, ngươi dẫn ta đi ra ngoài bách bộ được khong? Ta muốn xem một chút xem người ở nơi này cùng với chỗ ta có gì khác biệt – -
“Chỗ các ngươi?” Mày nhăn lại, trong mắt Tùy Hỉ hiện lên một tia sáng kì lạ.