Nhất Ngộ Ma Vương Nhầm Cả Đời

Chương 25: Q.2 - Chương 17: Cuộc Sống Hãm Sâu Vào Sào Huyệt Ma Giới.

Edit: Tiểu Trần

Tùy Hỉ cười khổ lắc đầu, trong đầu bỗng dưng hiện ra một màn quần nữ xuất dục đồ, chỉ tiếc một chút cũng không hương diễm, ngược lại có chút bừa bộn không chịu nổi.

“Nhìn gì vây! Không cho nhìn! Các ngươi có ta cũng có, đừng có nhìn nó nhỏ, ta còn chưa rủ xuống! (=.=, tớ nghĩ ý chị ấy là đừng coi thường ngực c ấy nhỏ, c ấy còn chưa có cởi yếm đâu :v)

Nhịn không được bật cười thành tiếng, trước mắt Tùy Hỉ tựa hồ hiện ra khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn, như dòng suối mát giữa ngày hè, chỉ tiếc những chuyện nàng làm, lời nàng nói, lại hoàn toàn tương phản so với gương mặt đó.

Có lẽ, nàng làm ma nữ còn thích hợp hơn – - một ma nữ chuyên gây sự lại có khuôn mặt ngây thơ vô tội.

Xoay người, thu lại vui vẻ, Tùy Hỉ nói với nữ tử mặc áo tím khom người đứng sau lưng mình nói: “Phi Lộ, để ý nàng! Nàng muốn cái gì đều cho nàng, chỉ là – - đừng nói với nàng chuyện về vương, cũng đừng cho nàng ra khỏi Diệu Cực uyển, một bước, cũng không được!”

____________________________________

Gió thổi qua hoa cỏ cây cối, tạo thành những thanh âm xào xạc động lòng người, dưới ánh tà dương, có mỹ nhân ngồi một mình dưới mái hiên khắc hoa, gió nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa quần áo của nàng, làm ống tay áo màu thủy lam của nàng bay lất phất, cùng với đai lưng rộng bản bằng lụa cũng màu thủy lam, đẹp đến như vẽ như mộng.

“Oáp” bỗng nhiên, bóng lưng tiểu mỹ nhân đánh một cái ngáp thật to, một chân trông hết sức chướng tai gai mắt trèo lên lan can đình viện phía chên, dùng nhánh cây trong tay nhàm chán đập đập lên nền đá trong đình, sau đó thở dài một hơi, nhánh cây bị ném vào trong bụi hoa, “Tiểu mỹ nhân” nóng nảy mạnh mẽ ngửa mặt lên trời hét lớn: “Tùy Hỉ, ngươi rốt cuộc chạy đến chỗ nào a? Ta nhàm chán muốn chết rồi!”

“Khúc khích!” Tiếng cười khẽ vang lên, một đạo mị ảnh tử sắc đột nhiên xuất hiện ở giữa hành lang có treo những bức tranh, tiếng kiều âm ngọt đến phát ngán lạc lạc vang lên, “Tôn cô nương!”

Buồn bã ỉu xìu ngẩng đầu, Đường Đường đáp: “Là Phi Lộ a!”

“Vâng!” Chuyển thân ngồi xuống bên người Đường Đường, nhìn đến thứ to lớn, mạnh mẽ, ầm ầm sóng dậy, cuồn cuộn nổi lên rung động a rung động lại rung động, Đường Đường tinh thần dâng cao, vô hạn thán phục nhìn nàng – - nhìn ngực nàng nhìn đến chăm chú (Tiểu Trần: E sặc :)) )

“Ngươi đang làm gì thế? Ta dạy cho ngươi chiêu “chia hoa rẽ liễu” đã học xong chưa?”

“Cũng không kém bao nhiêu” Nhàm chán thở dài, Đường Đường vươn tay không chút chú ý phẩy bên trái một cái, lại bên phải một cái, trông như đuổi ruồi.

Phía trước, một cụm hoa phía bên trái rung động nhẹ rồi ngã xuống, lại đồng thời lay động nghiêng về phía bên phải, giống như là bị Đường Đường dùng tay nghịch, Phi Lộ cả kinh bất khả tư nghị* trừng lớn mắt: “Ngươi học xong? Ngươi, ngươi, ngươi cũng quá kì lạ rồi!” (Bất khả tư nghị: không thể tin được)

“Ta kì lạ?” Cười gượng hai tiếng, trong lòng Đường Đường tự nhủ ngươi mới kì quái đấy.

Rõ ràng không thích mình, lại cứ đi theo mình cả ngày lẫn đêm, không có gì để nói thì cố tìm đề tài để nói chuyện, không có việc gì lại kiếm việc để làm, thậm chí còn chủ động dạy mình một chút pháp thuật nhỏ luyện chơi để gϊếŧ thời gian.

Không học thì đại tỷ nàng mất hứng, học đại tỷ nàng cũng mất hứng, vị “Sóng~ bá lộ” này thật đúng không phải bình thường, khó hầu hạ! (*vã mồ hôi*, cái biệt danh….. c Đường Đường đang gato với bộ ngực khủng của phi lộ đây mà >O