Nhất Ngộ Ma Vương Nhầm Cả Đời

Chương 1: Q.1 - Chương 1: Đại Họa Của Thiên Địa

Edit: Tiểu Trần

Nếu như chàng thật sư có thể chuyển thế

Thế gian có thể luân hồi

Nếu như thế

Tình yêu của ta

Chúng ta kiếp trước từng là gì

Chàng từng là cao tăng diện bích*

Ta hẳn là một nén hương trước điện

Đốt cháy lên

Làm bạn cùng chàng một quãng thời gian tĩnh lặng.

(Cao tăng diện bích: diện bích là hành động một người quay mặt đối diện với bức tường, cao tăng diện bích ám chỉ việc tụng kinh gõ mõ của một vị cao tăng)

Gió nổi mây phun*, sét đánh từng trận, ngàn vạn tia sét như xé rách bầu trời tối thẫm đến chấn động lòng người thành từng mảnh vụn , mưa như trút nước giống như bầu trời đổ máu thoáng chốc tràn ngập cả trời đất. (gió nổi mây phun: gió cuốn ầm ầm, mây phủ cuồn cuộn=gió giục mây vần)

Trên Thiên giới, một tia sáng chói mắt màu vàng mang theo ánh hồng từ giữa mây mù dày đặc xuyên qua, cắt qua thác nước, bổ đôi núi non, (nguyên gốc là tiệt đoạn phi bộc, phách liệt phù nhac, nghĩa là cắt ngang thác nước đang bay, chém đứt ngọn núi đang nổi lên (Tiểu Trần: đây là huyền huyễn nhé)) tạo thành từng khối, từng khối lớn đất đá vụn từ không trung rớt xuống, khiến cho sinh linh đồ thán khắp nhân gian. (Sinh linh đồ thán=Trăm họ lầm than.).

Khắp nơi trên Nhân giới* (Để nhân giới cho thống nhất với năm giới còn lại),vô số núi sông đồng ruộng đều bị tàn phá bởi hồng thủy, người dân giữa cơn sóng thần giãy giụa gào khóc, cuối cùng dần biến mất giữa cơn sóng lớn, không còn thấy bóng….

“Hiên Viên!” Một tiếng quát lớn giống như sấm sét đánh giữa đám mây, mây đen đầy trời đột nhiên tan ra, một chút ánh sáng kì dị trong nháy mắt chiếu thẳng vào trong bóng tối hỗn độn, cực kì chói mắt.

“Ngươi tổn hại tính mạng muôn dân trong thiên hạ, nghịch thiên phạm thượng, gây ra họa lớn còn không biết hối cải! Trẫm ra lệnh cho ngươi mau buông Đế Thiên* trong tay ra, nhận tội đền tội, trẫm có thể lưu lại cho ngươi một mảnh tinh hồn, để ngươi có thể nhập vào luân hồi, tu thành chính quả một lần nữa.” (Đế thiên: tên thanh kiếm).

Giữa mây mù dày đặc, một người mặc ngân giáp, đầu đội kim quan, cưỡi trên ngựa trắng đi ra, kim kích nặng trịch* cầm trong tay chỉ thẳng về phía trước, một cỗ hơi thở tôn quý vương giả từ trên người nam tử tỏa ra, khiến ưa gió đầy trời nhất thời dịu xuống vài phần. (kim kích: cái kích bằng vàng, kích là một loại binh khí cổ, ai coi phim có anh Lữ Bố thì thấy cái anh ấy dùng là cái kích nhé)

“Đế Thích, ngươi cuối cùng cũng chịu đi ra!”. Một bóng đen không một tiếng động bay đến đối diện với người mặc bạch y, tiếng nói trầm thấp giống như gió rét lạnh thấu xương lượn lờ giữa không trung.

Cả trời rơi vào một mảnh trầm mặc khiến người ta hít thở không thông, chỉ có hai đạo hắc bạch đối lập nhau ở phía xa, trắng là không nhiễm một hạt bụi, mà đen, lại có thể thôn tính hết thảy, tĩnh mịch lãnh tuyệt.

“Nghịch tặc tiếp chiêu!” Yên lặng rút cuộc bị phá vỡ, Đế Thích giận quát một tiếng, một kích đâm tới, một đạo hồ quang* chói mắt nhanh chóng bắn về phía bóng đen phía trước. (Hồ quang: ánh sáng đi theo đường vòng tròn giống cánh cung >”