Một tiếng bang mạnh mẽ vang lên, âm thanh bàn tay dừng trên da thịt vô cùng vang dội, như là cho mọi người ở đây một bàn tay mạnh mẽ.
Trên má trắng nõn của Giản Dương hiện lên dấu bàn tay sưng đỏ, trong chốc lát khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của cậu liền sưng lên.
Một cái tát này khiến tất cả mọi người ở đây đều bị đánh tỉnh.
Bọn họ đang làm cái gì vậy chứ!!! Bọn họ thế mà lại sờ soạng cái tên ẻo lả này, chẳng lẽ bọn họ cũng bị biến thành ẻo lả rồi sao! Bọn họ cũng không phải biếи ŧɦái!
Giản Dương bị đánh đến mơ màng, những người ở đây cũng nhanh chóng phản ứng lại, vì chứng minh mình không phải kẻ ẻo lả, liền hung hăng đá một cái trên ngực Giản Dương, gạt cậu ngã trên mặt đất, những người khác thấy thế thì vội vàng xông tới, sôi nổi tay đấm chân đá Giản Dương, những người này đều đem lửa giận của mình phát tiết trên người thiếu niên vô tội này.
Giản Dương tự cuộn tròn mình lại, cố gắng bảo vệ phần đầu và bụng mềm mại ít bị thương tổn nhất.
Thậm chí cậu còn cảm thấy có chút may mắn, những người này đánh cậu thì sẽ không cởϊ qυầи cậu.
Cậu đã quen với việc bị đối đãi như thế, mấy nam sinh này lâu lâu lại kéo cậu đến nhà vệ sinh hành hung một trận, lý do những người này đánh cậu cũng rất đơn giản, chỉ là thấy cậu khó chịu mà thôi, có đôi khi bọn họ bị giáo viên mắng, bị người lớn mắng hoặc là tâm tình không tốt, thì sẽ tới tìm cậu trút giận.
Dần dà trên người cậu sẽ lưu lại đủ loại dấu vết bị đánh, các loại bầm tím, vết thương chồng chất làm người ta nhìn đã thấy ghê người.
Cuối cùng, đợi những người này phát tiết xong rồi, tâm tình tự nhiên sẽ tốt lên rất nhiều, sau khi tự chỉnh trang lại người mình, kéo lại khóa quần, từng người một xoay người rời đi.
Một tên rời đi cuối cùng còn đem nước trong thùng đựng cây lau nhà hất hết lên người Giản Dương: “Mày nhìn xem hiện tại mày bẩn như thế, tao giúp mày rửa sạch sẽ, không cần cảm ơn, ha ha ha.”
Chuông vào học vang lên, thế giới giống như bị màn đêm bao phủ, an tĩnh đến nỗi không nghe thấy một chút âm thanh nào.
Giản Dương bò trên mặt đất, mái tóc đen mềm mại dính đầy nướ© ŧıểυ màu vàng ghê tởm, dán ở trên trán, cả người giống như mới được vớt từ nước ra, cả người ướt đẫm.
Sau khi những người này rời khỏi, Giản Dương bắt đầu ủy khuất khóc nức nở: “Thống thống…… Ô ô ô.”
Hệ thống cuối cùng nhịn không được: “Ký chủ, cậu vẫn ổn chứ?”
Giản Dương đã được hệ thống lấy đi cảm giác đau, nhưng cậu vẫn là ngây ngốc hỏi: “Thống thống, nguyên chủ vẫn luôn phải chịu đựng những thứ này sao?”
Hệ thống trầm mặc một giây: “Ừm.”
“Thống thống, có phải chỉ cần ta lấy được tϊиɧ ɖϊ©h͙ của tứ đại tra nam, thì Giản Dương sẽ đến một thế giới song song khác sống một cuộc sống tốt đẹp hơn.”
“Đúng.”
Sau khi có được câu trả lời khẳng định của hệ thống, trên mặt Giản Dương mang theo ý cười: “Vậy ngươi nói sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ giúp ta biến thành một người chân chính cũng là thật?”
“Đúng vậy.”
“Thống thống, ngươi nói khi nào thì Lăng Dật đến đây? Ta phải quỳ rạp trên mặt đất như vậy rất khó chịu, hơn nữa trên người ta cứ dính dính, thật bẩn, ta muốn tắm rửa.” Giản Dương ngáp một cái, nước mắt trào ra nhìn đáng thương vô cùng.
Chủ yếu là do trên ngực nóng rát đau đớn, đặc biệt là hai hạt đậu đỏ vừa đau vừa sướиɠ, có một loại cảm giác tê dại kỳ dị, giống như tầng da vừa rồi bị đám nam sinh kia véo hơi động liền đau vô cùng.
“Sắp rồi, hai phút nữa, nếu cậu không thoải mái, tôi có thể tạm thời lấy đi toàn bộ giác quan của cậu.” Hệ thống vội vàng cho phép quyền tạm ngừng cảm nhận của Giản Dương.
“Thống thống, ngươi thật tốt.” Giản Dương vui vẻ nói, hiện tại cậu quả nhiên không cảm giác được sự khó chịu nữa.