Trình Cảnh Ngôn có chút gấp gáp ôm cô từ sô pha lên, bàn tay ấm áp đặt ở eo cô, làm hai chân cô co quắp trên hông anh, rồi cùng cô đi đến phòng ngủ, động tác lên xuống liên tục, hắn dươиɠ ѵậŧ liền không từ bên trong ra tới quá, vừa đi vừa động, một bên dùng sức đâm.
Giang Tình căn bản không hô hấp được, bị cắm đến da đầu tê dại, cả người phát run, như bị điện giật, ngưỡng mặt thở dốc liên hồi, phát ra tiếng nức nở, “Huhu…… Chậm một chút…… Trình Cảnh Ngôn, quá sâu…… Không cần…… Đâm nơi đó…… A……”
Trong cổ họng Trình Cảnh Ngôn tràn ra tiếng thở dài thỏa mãn, đã trải qua mấy đợt sóng cao trào phun nước, vậy mà phía dưới vẫn còn chặt lại ướt, bên trong thịt non tầng tầng lớp lớp lôi cuốn cây gậy lớn, khi anh bước đi chỗ sâu nhất xoay tròn cọ xát qυყ đầυ, sướиɠ khiến anh chỉ muốn cắm càng sâu thêm…
Hai vυ' Giang Tình hư hỏng nhảy múa điên cuồng, núʍ ѵú phấn nộn ở trong không khí run rẩy, kí©ɧ ŧɧí©ɧ tới thần kinh thị giác của Trình Cảnh Ngôn, như là không tiếng động mời gọi, nhiệt huyết của anh dâng trào lên, tràn ngập xao động, há mồm liền ngậm lấy núʍ ѵú, chỉ dùng lực một cắn, Giang Tình liền run rẩy lêи đỉиɦ…
“A…… Ha……”
Giữa nơi kết hợp của hai người, hoa tâm ướt dầm dề kịch liệt co rút lại, dươиɠ ѵậŧ thô dài từng chút cọ xát, mang ra mật dịch, khiến cho khắp nơi đều xuất hiện vết tích.
“Thoải mái sao?”
“Thoải…… mái.” bị cắm đến phải run rẩy nói, thân thể vô lực leo lên trong lòng ngực anh, một đôi mắt thất thần nhìn phía trước, ý thức tan rã nỉ non.
Rèm cửa đã kéo ra chút, có rất nhỏ ánh sáng chiếu vào, Trình Cảnh Ngôn ngồi vào trên giường, dựa lưng vào đầu giường, cho cô ngồi trên đùi, mắt đen gắt gao nhìn chăm chú vào biểu cảm của Giang Tình, nhìn cô mềm mại mê hoặc trong ánh mắt còn ướt dầm dề, khóe mắt hơi hơi đỏ lên, môi đỏ như hoa tường vi chống chọi sau một trận mưa hạ, khẽ nhếch lên hút khí, thật sự ướt mềm câu người.
Anh nâng lên mặt cô cô vào đôi môi, thanh âm ám ách đạt tới cực hạn, “Thoải mái mà còn khóc? Em là quỷ thích khóc nhè hả?”
Lời vừa mới nói xong, Trình Cảnh Ngôn lại bóp eo cô trên dưới thúc đẩy.
Tư thế nữ trên nam dưới này đi vào càng sâu, Giang Tình căn bản đón nhận không được, bụng nhỏ bị đâm nhô lên một xíu, cô cố sức bám vào bờ vai của anh, muốn chạy trố, nhưng vòng eo mới vừa nâng lên, đã bị anh hung hăng đè xuống, vật cứng hung hăng thọc vào hoa tâm, cảm giác no căng quá mức làm cô thấy cơ thể sắp bị hung khí xỏ xuyên qua rồi, kɧoáı ©ảʍ tìиɧ ɖu͙© tràn ngập đầu bao phủ lấy toàn bộ phương diện, cô bây giờ giống như bông hoa lục bình phiêu đãng trên dòng sông, sóng nước đem cô nhấc lên rồi hạ xuống.
Một lần lại một lần.
Trong thanh âm Giang Tình lại lần nữa chứa tiếng khóc nức nở, cầu anh: “Chậm một chút…… Trình Cảnh Ngôn…… Chậm một chút…… Không cần……”
“Em biết chưa?” Trình Cảnh Ngôn thở hổn hển dán vào lỗ tai cô hỏi, đôi tay ôm mông một nông một sâu mà thọc vào rút ra, vị trí giao hợp của hai người sớm đã là lầy lội, dâʍ ɖị©ɧ từ chỗ sâu bị dươиɠ ѵậŧ đào ra, khăn trải giường phía dưới đều ướt một tảng lớn.
Giang Tình nhăn mày đẹp, không biết đột nhiên anh hỏi cái gì, “…… A ha…… Biết cái gì?”
“Em nói, chụp cho em xem là có thể biết lâu hay không lâu.” Trình Cảnh Ngôn xấu xa cười.
Giang Tình bỗng chốc nhớ tới lần đầu hai người nhắn tin thêm bạn tốt trên WeChat, chỉ cảm thấy cả người nóng bừng, hơi thở dốc nóng hổi của anh quanh quẩn bên tai cô, mang theo nhiệt độ cùng ngứa ngáy, Giang Tình cắn môi lời muốn nói không cách nào thốt ra được…
“Ưm……”
“Sẽ rất lâu.” Anh nói.
Anh nói xong, liền tăng tốc đâm thọc, đâm đến cả người cô di chuyển, đôi tay chuyển lên cầm lấy cặρ √υ', môi ngậm lấy núʍ ѵú, liếʍ láp rồi mυ'ŧ, trên da thịt trắng nõn thoáng dùng sức đã hiện lên dấu ấn màu đỏ, Trình Cảnh Ngôn rất hài lòng với tác phẩm mà mình tạo ra, rất chi chói mắt.
“A…… Không cần…… Trình Cảnh Ngôn, chậm một chút……”
Bên trong dươиɠ ѵậŧ thô to, chụp đánh vừa mạnh vừa sâu, trong phòng đều là tiếng bạch bạch bạch, hoà với tiếng ngâm nga của đôi nam nữ, trong chốc lát, Giang Tình liền cao trào dưới tần suất chụp đánh, ái dịch trong âʍ đa͙σ phun trào ra tưới lên qυყ đầυ, sướиɠ tới mức trong cổ họng Trình Cảnh Ngôn phát ra tiếng thở dài sảng khoái, cái miệng nhỏ kia kịch liệt co rút lại hút chặt lấy đám gân xanh của anh, kẹp đến anh tinh ý dâng lên, cơ thể anh bỗng nhiên chấn động, ôm lấy Giang Tình đang đắm chìm trong cao trào nằm xuống, ngồi quỳ trước người cô, nắm lấy hai chân dựng lên tiếp tục làm.
Giang Tình bị cao trào chi phối, căn bản thở dốc không quá vài cái, lại khóc lóc phun…
Trình Cảnh Ngôn cảm nhận được đường đi co chặt, đâm vài chú mạnh, tiếng thở dốc vừa thô vừa nặng, đi theo cổ họng phát ra hết sức gợi cảm, eo đột nhiên tê rần, bỗng chốc rút dươиɠ ѵậŧ to lớn ra, nắm qυყ đầυ hướng về bụng cô bắn…
Nùng tinh nóng bỏng khiến cả người Giang Tình run rẩy liên hồi, tê dại từ hoa tâm lan đến khắp người, mười ngón chân xinh đẹp đều cuộn tròn lại, trong não trống rỗng, biểu cảm thất thần…
Trình Cảnh Ngôn yêu quý mà ôm cơ thể mềm mại của cô vào trong ngực, tinh tế liếʍ hôn khuôn mặt nhỏ, thân thể của cô bị mồ hôi và dâʍ ɖị©ɧ tẩm ướt, vài cọng tóc dính trên trán, làn da trắng tinh trong suốt, hai tròng mắt ướŧ áŧ lộ ra ánh sáng tìиɧ ɖu͙©, thật sự câu người.
Trình Cảnh Ngô dịu dàng xoa bóp núʍ ѵú đang đứng, dọc theo đường eo sờ xuống cửa huyệt, ấn lên âm đế, “Tình Tình, em ướt lắm đó… Bên trong thật nhiều nước, làm thêm lần nữa nha? Hử?”
“Không muốn…… Đau……” Giang Tình chậm rãi phục hồi tinh thần lại, nghĩ đến cảm giác đau khi nãy, rốt cuộc cũng đã kết thúc rồi, cô không muốn thêm một lần nữa đâu, vậy nên cô lắc mông không muốn cho anh đυ.ng vào.
♪~(´ε` )♪~(´ε` )♪~(´ε` )♪~(´ε` )
Nhấn sao với cmt nha các nàng ơi~~