Sau Khi Yêu Đương Với Anh Lính Cứu Hoả

Chương 8 - Dám xoá wechat của anh , bây giờ anh nhất định phải chơi em

Kỳ thật Giang Tình ngủ không hề yên ổn, trong đầu đều cảnh tượng trong phòng vệ sinh, đặc biệt là cái ƈôи ŧɦịŧ dữ tợn màu tím đen kia cọ xát hoa huyệt cô, dính vào chặt như vậy, giây tiếp theo bóp eo cô muốn toàn bộ được cắm vào.

Cô kinh ngạc một chút, trong giây lát liền bừng tỉnh.

Tô Tuyết nghi hoặc liếc nhìn Giang Tình một cái, “Làm sao vậy?”

Mặt Giang Tình có chút nóng, xê dịch mông, mới phát hiện qυầи ɭóŧ ướt, cô nhíu nhíu mày lắc đầu nói: “…… Không có việc gì.”

Tô Tuyết nhìn cô vài lần, thò qua nói: “Ờ thì…… Tần Kiệt vừa mới gửi tin nhắn WeChat cho tớ.”

Trong đầu Giang Tình vẫn còn chiếu hình ảnh không phù hợp với trẻ nhỏ, không nghe rõ Tô Tuyết nói gì, thất thần trả lời: “Cái gì?”

Mặt Tô Tuyết tiến đến, nghiêm túc mà nhìn cô nói: “Tớ nói Tần Kiệt hẹn cậu tối nay ở cửa tiệm tạp hóa trước trường.”

Giang Tình sau khi nghe rõ liền không hề nghĩ ngợi, đáp, “Không đi.”

Tô Tuyết đang muốn khuyên, lại nghe cô đổi câu trả lời mới cực nhanh, “Đã biết.”

Tô Tuyết: “……”

Con nhóc này bị gì vậy?

Giang Tình nghĩ đến lời của Trình Cảnh Ngôn —— buổi tối anh tới đón em.

Đón cô làm cái gì?

Cái kia chỉ là chuyện ngoài ý muốn!

Bọn họ không nên có liên quan.

Giang Tình nghĩ nghĩ từ trong ngăn kéo lấy điện thoại ra, sau đó lưu loát xóa kết bạn người kia, rồi nói: “Tô Tuyết, đợi lát nữa sau khi gặp Tần Kiệt, tớ và cậu cùng nhau về nha.”

Tô Tuyết “ok” một tiếng.

Buổi tối, Tần Kiệt quả nhiên ở cửa quầy bán quà vặt chờ Giang Tình, trong tay còn cầm chai nước vị nho mà Giang Tình thích nhất.

Tô Tuyết nhìn mắt Tần Kiệt, nói với Giang Tình: “Tớ qua kia chờ cậu, hai người nói chuyện đi.”

Giang Tình gật gật đầu.

Vừa vặn là thời gian tan học, quầy bán quà vặt có rất nhiều người, Tần Kiệt nói với Giang Tình: “Chúng ta qua bên kia nói chuyện được không?”

Tần Kiệt lớn lên cực cao, nửa người trên dựa vào ghế của quầy bán quà vặt, người rất tuấn tú, chính là dạng người đi đâu cũng đều được nữ sinh chú ý, Giang Tình cũng không muốn rắc rối tìm đến, trả lời được.

Bên lộ đối diện có cái hẻm nhỏ, rất an tĩnh.

Tần Kiệt đi lên liền ôm Giang Tình vào trong lòng ngực, Giang Tình sửng sốt đẩy cậu ta ra liền, vẻ mặt tức giận nói: “Tần Kiệt cậu làm gì, muốn gì thì nói cho rõ ràng.”

Tần Kiệt vội la lên: “Giang Tình, không phải như cậu nghĩ đâu, tớ và tiểu Nhất không có gì cả.”

“Không có gì mà lên giường?”

“Tớ ——”

“Tần Kiệt, bây giờ tôi không muốn nghĩ gì nữa, chỉ muốn thi đại học thật tốt, chờ sau khi thi đại học rồi nói tiếp.” Giang Tình nói xong xoay người muốn đi.

Tay Tần Kiệt tay giữ chặt cô, gắt gao không cho cô đi.

Trong bóng đêm, một màn như vậy rơi vào mắt người bên lộ đối diện.

Trình Cảnh Ngôn ngưỡng mặt uống ngụm nước miếng, hầu kết trên dưới hoạt động.

Gió đêm phơ phất, anh chỉ cảm thấy khô nóng.

Trình Cảnh Ngôn qua đường, đi đến hẻm tối kia…

Giang Tình trừng mắt Tần Kiệt, lạnh lùng nói: “Buông tay.”

Tần Kiệt thấy sắc mặt Giang Tình khó coi, cuối cùng thả tay…

Giang Tình không đếm xỉa đến Tần Kiệt nữa, xoay người rời đi, đi đến một nửa, đột nhiên bị người kéo một phen, cả người cô rơi vào trong bóng tối, hoảng hồn một tiếng, liền nghe được giọng nói trầm thấp quen thuộc của người đàn ông: “Đừng kêu, là anh.”

Hơi thở nóng rơi xuống, trong lòng Giang Tình căng thẳng, ngước mắt lên xem, mương theo ánh trăng là có thể nhìn thấy hàm dưới nghiêm nghị của người đó.

“Haha.”

Bên ngoài có học sinh nói nói cười cười đi qua, Giang Tình như là người làm chuyện sai trái, hoang mang rối loạn mà kéo Trình Cảnh Ngôn tránh vào góc tối, cô dựa vào ngực anh.

Vì đang mùa hè nên quần áo mặc rất ít, cô có thể nghe được tiếng tim đập như sấm của anh.

Rốt cuộc bên ngoài lại yên lặng như trước, Giang Tình khẩn trương tâm cũng thoáng hạ xuống dưới, xung quanh là hormone của Trình Cảnh Ngôn, lúc này cô mới chú ý tới bọn họ khoảng cách của hai người rất gần.

“Anh…”

“Em…”

Hai người trăm miệng một lời, lại bỗng chốc dừng lại.

Trong bóng tối là tiếng tim đập hết đợt này tới đợt khác của cả hai.

Giang Tình xấu hổ cực kỳ, sợ hãi quên luôn nói chuyện.

“Em xóa WeChat anh.” Anh nói.

Vẫn là trốn không được.

Giang Tình thấy anh đến đây đón cô thật, vừa lúc muốn nói rõ ràng, “Chúng ta…” Không thể nào.

Lời nói còn chưa nói xong, lại bị anh cắt ngang, “Dám xóa anh, bây giờ anh nhất định phải chơi em!”

Ngữ khí của Trình Cảnh Ngôn rất lưu manh, không có một tí chính trực nào của người chiến sĩ phòng cháy chữa cháy gì cả.

Người Giang Tình run lên, tự động lui về sau, lưng một chút liền đυ.ng vào trên tường cứng, Trình Cảnh Ngôn chế trụ lại eo cô, bụng nhỏ của cô và anh dường như dính vào nhau, chỗ đó truyền đến xúc cảm nóng rực, Giang Tình liền cảm giác được cái cây cứng xấu xa hôm nay đã khi dễ cô.

Giang Tình cương một cử động nhỏ cũng không dám, “Chúng ta không có khả năng.”

Trong cổ họng Trình Cảnh Ngôn tràn ra tiếng cười không rõ ý gì, đang muốn nói, liền nghe được tiếp áp lực thở dốc của đôi nam nữ.

Cả người Giang Tình đều căng chặt, vểnh to lỗ tai đi nghe âm thanh bên cạnh.

Trình Cảnh Ngôn không hiểu nhìn cô một cái, bên tai nghe được một tiếng không liên quan, bây giờ không phải lúc để đi nghe trộm đâu cô bé à?

Anh bỗng hạ đầu, môi mỏng hôn ở xương quai xanh của Giang Tình, từng ngụm khí nóng thổi qua chỗ hõm vai, nóng đến cơ thể cô muốn nhũn ra như bùn……

“A…… Đừng mà.”

Đầu lưỡi Trình Cảnh Ngôn di chuyển từ hõm vai lên đến môi cô, sau khi bắt được cái miệng nhỏ, đầu lưỡi liền cạy ra, như con rắn chui vào cuốn lấy nước bọt càn quét khoang miệng cô.

“Ô……”

Trình Cảnh Ngôn cầm tay Giang Tình một đường đi xuống, đặt lên lều trại kia, cho cô cảm nhận nó đang muốn cô cỡ nào.

Cách quần, Giang Tình cũng có thể cảm nhận được một sinh mệnh mạnh mẽ, cô sợ tới mức hoảng loạn rút tay về, nhưng tay Trình Cảnh Ngôn rất lớn, căn bản là cho dù cô có muốn rút lại cũng rút không được.

Giang Tình bị ép chạm vào ƈôи ŧɦịŧ cách lớp quần.

Trình Cảnh Ngôn đè lên tay buộc cô phải làm theo động tác của anh chà sát trên dưới, ƈôи ŧɦịŧ dường như cảm nhận được lòng bàn tay mềm ấm của Giang Tình, cách quần nhảy đánh hai cái, cô sợ hãi lại muốn rút tay về, nhưng miệng bị đầu lưỡi của anh chiếm giữ, thế nên không thể nói được ý muốn, đổi qua đôi mắt liều mạng truyền cho anh thông tin.

Cái tên tϊиɧ ŧяùиɠ lên não này……

Đã bảo là không được mà……

Cặp đôi gần đó đang hưng phấn nên không phát hiện bọn họ, tiếng nước do ƈôи ŧɦịŧ cọ xát, tiếng cô gái rên nhẹ, tiếng thở dốc của người nam, không ngừng truyền đến tai họ……

Này quả thực giống như một liều thuốc kíƈɦ ɖụƈ .

Trình Cảnh Ngôn không hề kiêng nể liếʍ hôn môi Giang Tình, một đường trượt xuống đi vào ngực cô, cởi hơn nửa nút áo sơ mi, lộ ra da thịt trong suốt bên trong, anh tiện tay đẩy luôn áo ngực cô lên, há mồm ngậm lấy núʍ ѵú.

Đồng thời, anh cởϊ qυầи, thời điểm kéo qυầи ɭóŧ xuống, anh bắt lấy tay cô lại lần nữa ấn lên.

Côи ŧɦịŧ hưng phấn lúc được tay nhỏ chạm vào, thế nhưng lại biến lớn thêm vài phần.

Độ nóng hổi khiến Giang Tình nhịn không được muốn kêu ra.

Anh nắm tay cô bao ở mặt trên, trên dưới hoạt động.

Trình Cảnh Ngôn suиɠ sướиɠ dùng sức mà hút núʍ ѵú cô hai cái, xong mới đứng lên, trong bóng tối hai mắt anh đen nhánh, gắt gao nhìn, môi tựa hồ dính vào cô, giọng nói vừa thấp vừa lộ ra dục khí, “Em chắc là em không cần nó chưa? Nó là tính phúc nửa đời sau của em.”

Giang Tình chưa từng nghĩ mình là nhân vật của cuộc hội ngộ ba chấm như này, cô liều mạng duy trì chút lý trí cuối cùng kia, thanh âm từ hàm răng chui ra.

“Không cần ——”

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Nhấn sao và cmt để ủng hộ tui nhé các tình iu