Độc Thần

Chương 193: Chằn Vương

Hai người chọn thông đạo chình giữa, cũng là thông đạo thứ năm bước vào. Vừa bước vào không khí ẩm thấp ùa vào mặt lạnh lẽo. Thông đạo cũng không lớn lắm, giống như một ai đó cố tình đào, chỗ nào chỗ nấy đều giống nhau, kích thước bằng nhau, vách thông đạo lại cực kỳ nhẵn nhụi. Đi hơn ba trăm thước thì rốt cuộc cũng ra khỏi thông đạo.

Cửa ra thông đạo dẫn tới một hang động rất là rộng lớn, hang động này rộng có đến ngàn thước hơn, cao không thấy trần. Vách động thỉnh thoảng có một số tảng đá nhọn lởm chởm chìa lên, trên mỗi đầu tảng đá nhọn này lại đính một chất nhờn màu đen giống như máu tươi lâu ngày bị không khí oxy hóa.

Còn phía trên cao hai mươi trượng cuối vách động có một bục đài cao, trên đài cao có bày một cái ghế đá rất to. Ghế đá này lại toàn thân màu đen, cũng không có hoa văn đặc biệt gì, mà chỉ có được chế tác một cách khá sơ sài mà thôi.

Phía trên ghế đá có rất nhiều, rất nhiều cầu thang, cũng như hành lang bằng gỗ. Tất cả chúng đều được làm treo chênh vênh trên cao, những thang và hành lang gỗ này lại nối thẳng lên cao, nhìn chúng không thấy điểm cuối cũng không biết nối lên tới đâu.

Mà phía trên hành lang và cầu thang gỗ này có vô số cặp mặt sắc lạnh đang trợn tròn nhìn xuống đánh giá hai người Độc Nhĩ Kha và Đỗ lão. Hiển nhiên những cặp mắt này là của vô số yêu tinh tộc rồi.

ầm...

Bỗng nhiên thông đạo phía sau lưng Độc Nhĩ Kha đột nhiên chấn động. Hai người Độc Nhĩ Kha và Đỗ lão quay người lại thì thấy một cánh cửa đá khổng lồ đang từ từ hạ xuống. Nói thì từ từ nhưng mà giờ phút này nó đã hạ xuống hơn nửa thông đạo rồi.

- Không tốt. Mau rời khỏi đây.

Độc Nhĩ Kha cảm giác không ổn, hô lên một tiếng đưa tay kéo áo Đỗ lão phóng đi. Chỉ là hắn vừa muốn đi thì đã muộn rồi. mấy chục con yêu tinh không biết từ lúc nào đã nhảy xuống chắn trước mặt cửa đá. Trong tay bọn chúng đều cầm một khối đá sắc nhọn, đôi mắt hẹp dài đang hằm hằm nhìn Độc Nhĩ Kha.

- Oành...

Bỗng nhiên từ trên đài cao cũng phát ra tiếng động, cái ghế toàn thân màu đen kia bỗng nhiên chậm rãi xoay lại. Từ trên ghế là một thân ảnh khổng lồ, thân người, mặt quỷ, đặc biệt nhất có hai cái tai sắc nhọn. Kẻ này chính là yêu tinh vương của Yêu tinh tộc.

- Đây là hai quái vật mà bọn chằn tinh hôi thối kia nhắc đến sao? Xem ra cũng có chút đặc biệt. Không biết thịt của bọn chúng ăn có ngon không?

- Theo ta thấy thì bọn chúng cũng chẳng có bao nhiêu thịt, tốt nhất là cứ cho cả vào vạc dầu nấu canh.

- Nói cũng phải, không biệt thịt của bọn chúng có thơm không?

- Xuỵt, im lặng. Yêu vương chuẩn bị lên tiếng rồi.

...

Không gian trở nên ồn ào, vô số tiếng luận bàn của lũ yêu tinh vang lên. Kẻ nào cũng nhao nhao bàn luận xem lát nữa bắt được hai con quái vật kia thì sẽ làm thịt như thế nào? Vẻ mặt của bộn chúng có chút hưng phấn, mắt cũng lóe lên, cái lưỡi dài đôi khi thè ra liếʍ liếʍ giống như thèm khát vậy.

Hừ.

Từ trên đài cao Yêu vương hừ lạnh một tiếng cất giọng:

- Các ngươi chính là hai tên quái vật kia sao?

Nhưng đáp lại lời của hắn chỉ là những lời lẽ mà bọn chúng nghe không hiểu. Độc Nhĩ Kha nói:

- Đỗ gia gia, đây lại là sinh vật gì đây?

Đỗ lão nhìn chằm chằm Yêu tinh vương lão từ trên người nó cảm nhận được chút nguy hiểm, sau lại quay sang quan sát đám yêu tinh. Cẩn thận đánh giá, trong đầu lão hiện lên truyền thuyết kia.

- Ta nghĩ những sinh vật này gọi là yêu tinh.

- Yêu tinh? Đó là sinh vật gì?

Độc Nhĩ Kha nghi vấn hỏi, hắn từ trước tới giờ chưa bao giờ nghe trên đời này có loại sinh vật này.

- Ta cũng không biết, chỉ là theo như truyền thuyết thì từ thời viễn cổ đã có sinh vật này. Theo như truyền thuyết thì hai loài Chằn tinh và yêu tinh thường chung sống ở một khu vực. Ta nghĩ bọn chúng cũng bị cách lý giống như đám chằn tinh kia.

Đỗ lão nói.

Yêu tinh vương nghe được ngôn ngữ của hai tên quái vật kia mà không hiểu gì? Cái này nằm ngoài sự hiểu biết của hắn, hắn thực sự không ngờ rằng trên đời này còn có thứ ngôn ngữ lại nghe lại lạ như vậy. Hai mắt mở to ra, nhưng chỉ một lát thì lại biến thành vẻ giận dữ, vì hắn thấy được hai con quái vật nhỏ bé kia không hề kinh sợ hắn, điều này phạm vào Vương uy của nó cho nên nó lập tức quát lên:

- Gặp bổn vương còn không mau quỳ xuống. Mau quỳ xuống.

Nhưng hắn nói tới đây chợt nghĩ hai tên quái vật này nghe không hiểu mình, vả lại bọn chúng là quái vật thì làm gì biết sợ hãi điều gì? Nếu biết sợ thì đã không còn là quái vật rồi. Vì thế hắn hất cằm ra hiệu cho đám yêu tinh nhảy xuống vây chặt lại hai người Độc Nhĩ Kha, mục đích chính là bắt giữ hai người bọn họ.

Đám yêu tinh nhảy xuống có tới mấy ngàn, con nào con nấy chỉ cao hơn một thước trong tay còm còm kia đều cầm một khối đá nhọn lăm le hai người Độc Nhĩ Kha. Ánh mắt chúng thường lóe lên sự tinh ranh, âm hiểm. Bọn chúng cười khặc khặc le lưỡi liếʍ liếʍ nhìn Độc Nhĩ Kha và Đỗ lão như hai con mồi của mình.

Nhưng khi hắn vừa ra lện thì trong đầu hắn chợt vang lên một câu:

- Ngươi chính là yêu tinh vương sao?

- Đúng, chính là bổn vương. Ta chính là Vương của ngàn vạn yêu tinh, yêu tinh tộc vĩ đại.

Theo bản năng hắn thốt ra ngoài miệng một câu, chỉ là hắn nói xong thì cảm giác không đúng. Vừa rồi không phải câu nói kia xuất hiện trong tai hắn mà từ trong tâm thần của hắn, vì thế hắn mới khϊếp sợ, đồng thời trong đầu hiện lên hai chữ ‘thần niêm’.

- Ngươi là ai?

Hắn cũng dùng thần niệm giao tiếp.

- Ta quả thật đoán không sai. Thì ra ngươi cũng có thần niệm.

Trong đầu Yêu tinh vương lại tiếp tục vang lên tiếng nói kia.

- Là ngươi.

Ánh mắt yêu tinh vương nhìn thẳng về phía Đỗ lão, đồng thời tay giơ lên ra lệnh cho đám yêu tinh kia dừng lại. Bởi vì hắn biết người có thần niệm thì là tồn tại gì. Quan trọng nhất là thần niệm của người này lại vượt quá phòng chướng của hắn trực tiếp xâm nhập vào tâm thần của hắn.

- Đúng vậy, là ta.

- Rốt cuộc hai đứa các ngươi là quái vật gì?

Đã biết có thể giao tiếp yêu tinh vương nhất định phải hỏi cho ra nhẽ để thỏa lòng tò mò của hắn.

- Chúng ta là nhân loại.

Đỗ lão nhàn nhạt một câu.

- Nhân loại? Nó là quái vật gì? Sao bổn vương chưa bao giờ nghe?

Yêu tinh vương trong lòng nghi hoặc, tâm thần lại vang lên một câu.

- Nhân loại là nhân loại, không phải quái vật gì? Chỉ là nhân loại sống ở một nơi các ngươi chưa bao giờ biết tới, cũng chưa bao giờ tiếp xúc qua.

Đỗ lão giải thích.

- Thế giới khác? Chẳng nhẽ là thế giới phía trên hắc vực kia sao?

Yêu tinh vương nghi hoặc trùng trùng. Đây lại là khái niệm mới mẻ, lần đầu hắn mới nghe được. Thật không ngờ đường đường là yêu tinh vương, hắn tự mãn mình không gì không biết, trăm điều hay vạn điều thông vậy mà hôm nay hắn lại nghe được vô số điều mới lạ khiến cho hắn cảm thấy mình thật mất mặt.

- Hắc vực? ý ngươi nói là vực sâu vạn trượng đầy sương mù, ánh sáng không thể xuyên qua kia sao?

Đỗ lão nghe vậy thì thần niệm có chút kích động hỏi. Đây lần đầu tiên lão nghe được cái tên hắc vực. Nơi mà lão đã sống ở đó gần một trăm năm vậy mà còn chưa biết được tên của nó.

- Các ngươi đã đi qua đó?

Yêu tinh vương càng ngày càng tò mò với hai tên tự xưng nhân loại này.

- Đúng vậy, chúng ta chính là rơi từ trên vực xuống?

Đỗ lão nhàn nhạt nói.

- Rơi từ trên vực xuống? Không thể nào? Hắc vực cao vạn trượng, các ngươi không thể nào rơi xuống từ trên vạn trượng xuống mà không bị tổn hao lông tóc gì?

Yêu tinh vương dường như nghe được chuyện hoang đường, hắn cho rằng ngay cả một tên chằn tinh khổng lồ rơi từ trên cao ngàn thước xuống thì thịt xương đã nát vụn rồi, huống chi là hai tên nhân loại yếu ớt kia rơi từ trên cao vạn trượng.

- Tin hay không thì tùy ngươi. Nhưng đích xác chúng ta lông tóc vẫn hoàn hảo, và bây giờ còn có mặt ở đây nữa.

Đỗ lão nghiêm nghị nói.

Nói tới chính sự Yêu tinh vương đột nhiên tỉnh ngộ, hắn lúc này mới nhớ ra là đã nhận lời của Chằn tộc tiêu diệt hai kẻ nhân loại này. Từ lúc tới giờ do quá tò mò nên cứ mải mê hỏi han mà quên mất chuyện này. Yêu tinh Vương ánh mắt lóe lên sự dữ tợn nói.

- Ta được người ta nhờ vả là phải tiêu diệt hai tên nhân loại các ngươi. Bây giờ các ngươi đã lọt vào tay ta, còn có lời nào để nói hay không?

Hắn nói giống như hai người Đỗ lão vào Độc Nhĩ Kha đã như cá nằm trong lưới vậy, tính mệnh hai người đều do một câu nói của hắn quyết định vậy giọng điệu cực kỳ tự tin.

- Lọt vào tay ngươi? Chúng ta lọt vào tay ngươi hồi nào? Kẻ nhờ vả ngươi chắc là chằn tộc hả?

Đỗ lão mặt không biểu tình, thần niệm lại vang lên tiếng nói.

- Đúng vậy. Ta không cần biết ngươi là quái vật hay là nhân loại gì gì đó. Đã rơi vào tay ta thì hãy ngoan ngoãn đưa tay chịu trói đi. Ta đảm bảo sẽ cho các ngươi được chết đẹp.

Yêu tinh vương dương dương đắc ý nói.

- Chết đẹp? chết đẹp là chết như thế nào?

Đỗ lão dường như rất hứng thú với chết đẹp trong lời yêu tinh vương.

- Chết đẹp đương nhiên là lấy xác hai tên nhân loại các ngươi làm sạch sẽ, sau đó ướp gia vị thơm, ngoài ra còn cho yêu tinh vị bí truyền của Yêu tinh tộc vào rồi cho lên lửa nướng thơm phức. Sau đó lại dùng Yêu tϊиɧ ɖϊ©h͙ của yêu tinh mẫu bôi lên rồi quay đều trên lửa rồi chia làm ngàn khúc ban thưởng cho chiến sĩ yêu tinh tộc anh hùng rồi.