CHƯƠNG 1017
Thái độ của Vương Đỗ Lan đối với Trình Kiêu, bỗng nhiên lạnh nhạt không ít, có phần kính nể mà xa cách Trình Kiêu trong lòng rất rõ, xem ra anh gϊếŧ hai người Cổ Nguyệt Hoa và Yến Bắc Phi, ngay cả mẹ cũng khó mà tiếp nhận.
Đây dù sao cũng là trần giới!
Nhưng nghĩ đến những chuyện sau này mẹ và chị Lâm Ngọc không thể nào tiếp nhận còn rất nhiều, Trình Kiêu cũng không có ý định giải thích.
Có một số việc đầu tiên gặp phải, có lẽ sẽ cảm thấy chấn kinh, sợ hãi, nhưng nếu như gặp nhiều, cũng thành thói quen.
Lần này ông Lưu, nghiêm túc nhìn Trình Kiêu, đứng lên, một mặt.
trịnh trọng chắp tay nói: “Ngài Lâm, tôi biết công thức này khẳng định giá trị rất lớn. Tôi nguyện ý dùng hết tất cả những tài sản tôi tích lũy được trong nhiều năm để mua nó, đương nhiên, tôi biết tài sản của tôi không thể sánh được với giá trị của công thức này. Nhưng tôi cam đoan, một khi khám phá và phát triển được tác dụng của thuốc, quyền sở hữu và ích lợi của thuốc đều thuộc về cậu”
Vương Đỗ Lan và Lâm Ngọc, nhìn về phía ông Lưu, trong mắt lại lộ ra vẻ kính nể.
Đây cũng giống như ông Lưu dùng toàn bộ gia sản đổi lấy công thức, sau đó không muốn danh tiếng cũng không cần lợi ích, chỉ vì để khai phá tính dược lý của công thức này, tạo phúc cho triệu dân chúng.
Đức độ như vậy, không có người không kính nể!
Ngay cả Trình Kiêu cũng rất bội phục ông Lưu, chỉ tiếc, anh căn bản không có cái gọi là công thức, nguyên liệu nấu kia, chỉ là nước linh khí.
Mà nước linh khí này, cũng không thể dùng làm thuốc đại trà, bởi vì dược liệu có chút dược tính, sẽ xung đột với nước linh khí.
Còn nữa, trước mắt Trình Kiêu cũng không có nhiều nước linh khí như vậy. Có lẽ sau này sẽ có, nhưng anh bây giờ không cách nào đồng ý với ông Lưu.
Trình Kiêu nhìn qua ông Lưu đang chờ mong, thản nhiên nói: “Tôi không có cách nào đồng ý với ông.”
Lập tức, Lưu Tử Hàm cùng Lâm Ngọc nhìn qua Trình Kiêu lộ ra một vẻ thất vọng.
Vương Đỗ Lan ngược lại không có biểu cảm gì, hình như bà đã sớm dự liệu đáp án này.
Ông Lưu nhìn chăm chäm Trình Kiêu nhìn một hồi, Trình Kiêu đón ánh mắt của ông ta, không có lui bước.
“Haiii, thật là rất tiếc quá! Có lẽ ngài Lâm có cách nghĩ riêng của mình, nhưng ngài Lâm có thể đồng ý với ông lão này một việc không?”
Trình Kiêu nói: “Mời nói!”
Ông Lưu không nói ngay, mà đi đến bên cạnh Trình Kiêu, một mặt trịnh trọng nói: “Ngài Lâm, tôi thất thố, muốn vì thiên hạ thương sinh có một nguyện vọng!”
“Tôi biết ngài Lâm cũng là người phi thường, cũng biết công thức này trân quý vạn phần. Tôi không cầu Ngài Lâm có thể bỏ công thức ra, nhưng tôi hi vọng ngài Lâm có thể tiếp tục kinh doanh loại canh Đông y bảo vệ sức khoẻ, tạo phúc vạn dân!”
Trình Kiêu nghĩ nghĩ, gật gật đầu: “Tôi đồng ý với ông.”
Ông Lưu vui mừng, cúi đầu chào với Trình Kiêu: “Như thế, tôi thay thế thiên hạ thương sinh, cám ơn ngài Lâm!”
“Ông Lưu khách sáo rồi.” Trình Kiêu hiếm khi nói lời khách sáo.
Ông Lưu rất thẳng thản, thấy Trình Kiêu đã đồng ý, cũng không nói nữa.
“Chủ tịch Vương, có duyên gặp lại!”
Vương Đỗ Lan đứng lên tiễn: “Ông Lưu đi thong thả!”