CHƯƠNG 950
Nhìn thi thể của Y Thành Diệu, Trình Kiêu bình thản nói: “Tôi nói rồi, chỉ cần anh có thể ép tôi rời khỏi chỗ ngồi, thì coi như anh thắng. Đáng tiếc, anh không có bản lĩnh đó!”
Trình Kiêu chậm rãi đi tới trước mặt Y Linh, mỉm cười nói: “Sợ rồi sao?”
Y Linh cười ngọt ngào, cái cố như thiên nga nhẹ nhàng lay động: “Không có, tôi biết có cậu ở đây, nhất định sẽ cứu tôi.’ Chỉ một câu ngắn ngủi, đã lộ ra sự tin tưởng hơn người của Y Linh đối với Trình Kiêu.
Trình Kiêu cảm thấy trong lòng ấm áp, có chút hối hận vừa rồi vì trừng phạt Y Doãn, không sớm ra tay giải quyết Y Thành Diệu, mà đế Y Linh phải lo lắng.
“Cô đã tin tưởng tôi như vậy, tôi đây Cam đoan với cô, chỉ cần có tôi ở đây, từ nay về sau không ai dám ức hϊếp cô.”
Y Linh gật đầu như gà mổ thóc:”Tôi tin.”
Cố Tu Nhiễm thừa dịp Trình Kiêu không chú ý, lặng lẽ lui về phía sau đám người, sau đó dị chuyển về phía cửa, ý đồ muốn đi.
Nhưng, sau lưng của Trình Kiêu như mọc thêm một con mắt. Ngay khi Cố Tu Nhiêm sắp đi tới cửa, một giọng nói nhàn nhạt đột nhiên vang lên: “Tôi cho anh đi rồi sao?”
Mọi người cả kinh, lập tức anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, cuối cùng, ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Cố Tu Nhiễm.
Cố Tu Nhiễm nhất thời cảm giác được vô số ánh mắt đang nhìn mình, một khắc kia, anh ta cảm thấy mình giống như một cô gái đẹp không mặc quần áo, bị vô số ông lão độc thân mấy chục năm chưa bao giờ chạm vào phụ nữ nhìn chăm chú.
Cố Tu Nhiễm rất muốn chạy ra ngoài, không quay đầu lại.
Nhưng mà, lý trí nói cho anh ta biết, anh ta chạy không thoát.
Y Thành Diệu mạnh như vậy, cách Trình Kiêu hơn mười mét, kết quả ngay cả một cánh cửa sổ cũng không nhảy ra được.
Mà anh ta chỉ là một người bình thường, So với Y Thành Diệu kém xa vạn dặm, tuy rằng cửa cách anh ta chỉ có một thước, nhưng trong lòng anh ta rất rõ ràng, chỉ một thước này, chính là lạch trời.
Cố Tu Nhiễm dứt khoát cứng đầu một lần, xoay người, mạnh mẽ áp chế sự sợ hãi trong lòng, lạnh lùng nhìn Trình Kiêu: “Cậu muốn thế nào?”
Trình Kiêu lẳng lặng nhìn anh ta, ánh mắt bình thản, sắc mặt không chút thay đối: “Vừa rồi cậu ba lần bảy lượt kɧıêυ ҡɧí©ɧ mọi người đả kích tôi, thậm chí muốn đấy tôi vào chỗ chết. Hiện tại cứ để cậu như vậy đi, tôi đây chẳng phải là rất mất mặt?”
Cố Tu Nhiềêm nuốt nước miếng, trong lòng run lên, hai chân run rẩy Nếu như Trình Kiêu rất phần nộ, mắng to anh ta, hoặc là xông lên đánh anh ta một trận, có lẽ anh ta sẽ không sợ hãi như vậy.
Nhưng, thái độ của Trình Kiêu càng bình thản, chứng minh Trình Kiêu càng coi thường anh ta.
Tựa như một người, đối mặt với một con kiến hôi, đối với sự sống chết của con kiến cỏn con, người làm sao có thể quan tâm tới đây?
Cố Tu Nhiễm chỉ kiên trì được vài giây, lập tức nhận thua:” Trình Kiêu, tôi thừa nhận chuyện lúc trước là tôi không đúng. Tôi xin lỗi cậu, đồng thời nguyện ý bồi thường tốn thất cho cậu. Cậu ra giá đi?”
“Tổn thất?” Khóe miệng của Trình Kiêu lộ ra một nụ cười khinh thường: “Không phải bất luận kẻ nào cũng có tư cách bồi thường tổn thất của tôi.”
“Đi chết đi!”
Giọng nói của Trình Kiêu bình thản, bình thần khiến người ta kinh hãi Đó chính là một mạng người!