Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 922

Chương 922

Vừa dứt lời, mọi người chỉ cảm thấy trước mắt vụt qua bóng đen, bóng người của người đeo mặt nạ sớm đã biến mất.

Chú Tần vừa chớp mắt, khi mở mắt lần nữa, trước mắt có thêm một gương mặt kỳ lạ đeo mặt nạ.

Chú Tần sửng sốt trong lòng, lập tức tung ra một quyền.

Chỉ đáng tiếc, nắm đấm của ông ta vừa tung ra chưa được một tấc thì bụng bông truyền tới một cơn đau kịch liệt.

Một quyền của người đeo mặt nạ đã đấm vào bụng của ông ta.

Cả người của chú Tần bị đánh bay ngược ra, năm trên đất, khóe miệng rỉ máu, huyết khí trong cơ thể cuộn trào, cả người tê dại.

“Chú Tần!” Y Doãn sửng sốt thốt lên một tiếng, vội vàng chạy tới bên cạnh chú Tần, đỡ chú Tần.

Người đeo mặt nạ cười mỉa mai: “Tần Mãn Thương, nhiều năm không gặp, trình độ của ông vậy mà không tiến còn lùi, còn không bằng năm đó?”

“Thật vô vị!”

Tuy mọi người không nhìn thấy sắc mặt của người đeo mặt nạ, nhưng từ giọng nói khinh thường đó của anh ta không khó nhận ra, anh ta gần như coi thường chú Tần.

Mọi người ở đại sảnh đều mang vẻ sững sờ.

Chú Tần có thực lực gì, vừa rồi mọi người đã thấy tận mắt.

Ngay cả ông lão mặc áo choàng đen mạnh mẽ kia cũng thua trong tay chú Tần.

Nhưng bây giờ người đeo mặt nạ này lại chỉ bằng một quyền đơn giản này thì đánh bại chú Tần.

Lục Thiên Hào sững sờ nhìn sang Lục Tế Thế: “Ba, người này thật mạnh!”

“Ông Nghiêm, ông có thể nhìn ra thực lực của người này không?”

Ông Nghiêm lắc đầu: “Nhìn không ra, dựa theo lực lượng thể hiện trong chớp mắt mà cậu ta vừa ra tay, ít nhất cũng là Tiên Thiên đỉnh phong. Nhưng ai biết cậu ta có dùng hết sức chưa?”

Lục Tế Thế mặt mày sững sờ nói: “Nói như vậy, cậu ta có khả năng là một tông sư Hóa Cảnh!”

Ông Nghiêm gật đầu: “Rất có khả năng!”

Bạch Thụy Văn và ông Liên cũng đang tiến hành nói chuyện giống như vậy, bọn họ tràn ngập sửng sốt đối với người đeo mặt nạ thần bí này.

“Đây rốt cuộc là ai?” Một người già của nhà họ Y bị dọa muốn rớt tim ra ngoài, vẻ mặt vô cùng hoảng sợ bất an.

“Gia chủ, nhà họ Y chúng ta rốt cuộc đã chọc phải kẻ thù lợi hại như này từ khi nào? Ngài không thể giấu chúng tôi!” Một cao tầng của nhà họ Y có chút oán trách hỏi.

“Đúng thế, gia chủ, ngài nhất định phải nói rõ chuyện này cho mọi người, nếu thật sự là lỗi của nhà họ Y chúng ta, vậy thì xin lõi tạ tội với người ta!”

“Không sai, là gia chủ, đặt nhà họ Y vào cảnh nguy hiểm, căn bản không xứng làm gia chủ!” Một vài người của nhà họ Y không phục Y Doấn, nhân cơ hội công kích Y Doấn.

Người đeo mặt nạ dửng dưng nhìn Y Doãn bị người của nhà mình công kích, thậm chí cười vui khi người khác gặp họa: “Nói rất đúng, Y Doấn căn bản không xứng làm gia chủ của nhà họ Y. Một tên gϊếŧ người ngay cả anh cả của mình cũng có thể hạ độc thủ, sao mà xứng làm gia chủ?”

Y Doãn đột nhiên nảy ý, quát lớn một tiếng: “Y Đường là gì của cậu?”

Y Đường?

Nghe thấy cái tên này, một số người già của nhà họ Y lập tức có vẻ mặt phức tạp.