CHƯƠNG 175
Ngô Quốc Thuận nói: “Thực không dám giấu giếm, Tạ gia đã mời đến đổ thần Vương Thuận bên tỉnh Bắc Tân, chuẩn bị đại chiến một trận cùng Tần Vô Song. Nhưng là vì để phòng vạn nhất, mong rằng Anh Trình có thể đi hỗ trợ áp trận!”
Vốn Trình Kiêu còn muốn đi xem một chút, nhưng là nghe được Tạ Thiên Hoa đã tìm đổ thần Bắc Tân, Trình Kiêu trong lòng cười lạnh: “Thì ra để cho tôi đi làm lốp xe dự phòng à!”
Trình Kiêu khinh thường khẽ cười nói: “Không hứng thú, tìm người khác đi!”
“15 tỷ!” Ngô Quốc Thuận tựa hồ đã sớm ngờ tới Trình Kiêu sẽ không dễ dàng đáp ứng, duỗi ra một bàn tay nói.
“Chỉ cần Vương Thuận có thể thắng, Anh Trình không cần ra tay, liền có thể cầm tới 15 tỷ thù lao.”
“Đương nhiên, nếu như cần Anh Trình xuất thủ, thù lao sẽ tính khác!”
Ngô Quốc Thuận cảm thấy, điều kiện nhưu này dù là kẻ nào cũng sẽ không cự tuyệt, đi theo không làm gì liền có thể lấy tiền, cớ sao mà không làm?
Thế nhưng là, Trình Kiêu vẫn như cũ là bộ mặt khinh thường cười khẽ: “Không hứng thú.”
Nói xong, đứng lên chuẩn bị rời đi.
Ngô Quốc Thuận vẻ mặt xấu hổ, sửng sốt trong chớp mắt, tựa hồ không nghĩ tới Trình Kiêu vậy mà từ chối chuyện tốt từ trên trời rớt xuống thế này.
“Anh Trình xin chờ một chút!” Tỉnh táo lại, Ngô Quốc Thuận vội vàng đứng dậy đuổi theo.
“Anh Trình không cần vội vàng từ chối, đây là danh thϊếp của tôi. Anh Trình sau khi về không ngại suy nghĩ một chút, nếu như được, có thể tùy thời liên hệ tôi, thù lao vừa rồi đáp ứng Anh Trình vẫn như cũ sẽ không thay đổi.”
Nhìn thấy Ngô Quốc Thuận bộ dáng thành kính, vốn Trình Kiêu muốn cự tuyệt, nhưng vẫn nhận danh thϊếp của ông.
“Anh Trình đi thong thả!” Ngô Quốc Thuận phi thường khách sáo.
Sáu giờ tối nhiều, Trình Kiêu về đến nhà.
Lúc ăn cơm tối, Tôn Mạc bỗng nhiên nói: “Ba, mẹ, ngày mai con không đi phòng khám bệnh, Hiểu Hi rủ con theo cô ấy đến Đại Hoa Thế Kỷ xem thi đấu đánh bạc, nghe nói Tạ Thiên Hoa – đại lão Vị Hà còn cóvô song công tử của Tần Châu đều sẽ tới.”
Ninh Lan trợn mắt nhìn Tôn Mạc một chút, nói: “Một cô gái như con đến chỗ chướng khí mù mịt như thế làm gì? Ở nhà ở cùng Kiêu không được sao?”
Tôn Đại Hải để đũa xuống, nói: “Cô gái thì làm sao, bây giờ nam nữ bình đẳng, em nên bỏ cái tư tưởng cũ kỹ ấy đi. Tôi thấy đi đây đó cũng tốt, đi đi, ba ủng hộ con!”
Ninh Lan trừng mắt nhìn Tôn Đại Hải, nói: “Muốn đi cũng được, nhất định phải để Kiêu đi cùng, không thì tôi không yên lòng.”
“Mẹ, có bọn Hiểu Hi đi cùng rồi, mẹ không yên lòng gì chứ!” Tôn Mạc ghét nhất chính là cùng một chỗ với Trình Kiêu, nhất là nhìn một bộ coi trời bằng vung của Trình Kiêu, tựa hồ không để ai vào mắt.
Ninh Lan nghiêm mặt, quát: “Sao mà giống được? Bây giờ con đã kết hôn rồi, không để cho chồng mình đi cùng, để ai đi cùng hả!”
“Không được thì đừng đi nữa.”
Tôn Mạc ủy khuất kêu lên: “Mẹ, đến tột cùng ai mới là con ruột vậy!”
Ninh Lan liếc cô ta một cái: “Con đừng nói bậy, mẹ chỉ đứng về phía lý lẽ. với lại mẹ đã sớm coi Trình Kiêu như con ruột, đối xử với các ngươi là như nhau.”