Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 107

CHƯƠNG 107

Tất cả mọi người đều nghe thấy âm thanh rạn nứt xương cốt, cả người A Phong trực tiếp bị đánh bay ra ngoài ngã trên mặt đất, cố bò dậy mấy lần cũng không thể đứng lên nổi.

“Cái gì!”

Ba người Tôn Mạc vô cùng hoảng sợ nhìn sang Trình Kiêu với vẻ mặt khó tin.

Lần này đến ngay cả Mã Tài cũng vô cùng bất ngờ!

“Chuyện này sao có thể được!”

“A Phong là một người tài giỏi, thủ hạ đắc lực nhất của tôi, hôm nay lại bị một tên nhóc không rõ lai lịch đánh ngã chỉ bằng một chiêu!”

“Rốt cuộc thực lực của tên nhóc này đã đến mức nào?”

Mã Tài nhìn sang Trình Kiêu, sắc mặt trở nên nghiêm túc, trong lòng không còn một chút khinh thường.

“Đỡ A Phong dậy đi!” Mã Tài quát mấy tên thủ hạ đang đờ đẫn đứng đó.

“… Vâng Mã gia!” Mấy người cuống quýt đỡ A Phong đứng dậy, đưa anh ta tới bên cạnh Mã Tài.

“Bị thương có nghiêm trọng không?” Mã Tài hỏi.

“Mã gia, tôi không sao nhưng mà cánh tay này đã bị đánh gãy!” Vẻ mặt A Phong tràn đầy áy náy nói.

“Rốt cuộc thực lực của cậu ta là gì, ngay cả một chiêu của cậu ta mà cậu cũng không đỡ nổi?” Mã Tài nghi ngờ hỏi.

A Phong nhìn sang Trình Kiêu, trong ánh mắt lộ ra sự kiêng nể: “Mã gia, nếu như tôi đoán không sai thì rất có thể anh ta là một võ giả chân chính!”

Sắc mặt Mã Tài đột ngột thay đổi, vừa căng thẳng lại vừa hưng phấn nói: “Võ giả theo lời cậu nói là người có thể vượt nóc băng tường sao?”

“Không sai!” A Phong nhịn đau thận trọng gật đầu.

Mã Tài nhìn sang Trình Kiêu, vẻ mặt chấn động: “Thật không nghĩ tới tên nhóc này lại là võ giả! Khó trách cậu ta lại có thể bình tĩnh như vậy, đến ngay cả tôi cũng không để vào mắt!”

“Các người đưa A Phong tới bệnh viện đi!” Tường Hùng dặn dò hai tên thuộc hạ.

A Phong cẩn thận nói: “Mã gia, người này không thể địch lại, ngài phải cẩn thận!”

“Yên tâm, tôi tự có chừng mực!” Mã Tài nói. Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Mấy người Triệu Cương nhìn Trình Kiêu một hồi lâu mới sực tỉnh.

Triệu Cương giống như gặp được ma quỷ, hét lên đầy quái dị: “Trình Kiêu, sao mày có thể trở nên lợi hại như vậy? Đó không phải là võ công trong tiểu thuyết võ hiệp đấy chứ?”

Vương Hiểu Hi cũng giống anh ta, ánh mắt nhìn Trình Kiêu tràn ngập sự tò mò và kính sợ, giống như là phát hiện ra một đại lục mới, nhưng lại lo lắng trên đại lục này sẽ gặp nguy hiểm.

Muốn hỏi cũng không dám hỏi. Dù sao thì cô ta vẫn luôn đối xử với Trình Kiêu không tốt lắm.

Thần thái trên mặt Y Linh càng phấn khởi hơn nữa, nhìn sang Trình Kiêu, trong mắt đầy tia sáng lấp lánh: “Trình Kiêu, anh luôn khiến mọi người phải bất ngờ! Tôi thật sự rất mong chờ, rốt cuộc anh là người thế nào!”

Thần sắc của Tôn Mạc trở nên phức tạp, nhìn sang Trình Kiêu, trong lòng đủ loại cảm xúc.

“Trình Kiêu, khó trách anh vẫn luôn không chịu thừa nhận là anh ỷ vào nhà họ Lôi, thì ra đây mới chính là thứ anh thực sự dựa vào!”

“Cũng đúng, anh có thân thủ lợi hại như thế thì có gì phải sợ Lôi Chấn Vũ và Mã Tài chứ? Khó trách Lôi Chấn Vũ lại tặng thẻ tử kim cho anh, chắc chắn ông ta đã nhìn trúng thực lực của anh!”