Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 81: 81: Đáng Chết

Mã Tài giờ phút này cũng một trận hoảng sợ, vừa rồi ông ta đều đã quyết định dùng nhiều tiền mua viên châu này.

Nếu như không phải Trình Kiêu vừa vặn ở đây, nói lai lịch chân chính của hạt châu này, hạt châu này chắc chắn sẽ rơi xuống trong tay ông ta.

Vừa nghĩ tới về sau biệt thự mình tốn hao tiền của mua được trở thành nhà ma, nghĩ đến mình bị âm khí xâm nhập, một mệnh tan tành!.

.

Mã Tài hận nghiến răng nghiến lợi: "Giang Trung Du, ông cũng dám âm tôi, có tin hôm nay tôi để ông không ra được Hà Tây hay không!"

Giang Trung Du khà khà cười lạnh, không nói gì, mặc dù trên địa bàn Mã Tài, nhưng tựa hồ cũng không sợ hãi.

Vương Chí Hòa cũng bị dọa đến mức lập tức ngồi trở lại trên ghế, lần nữa nhìn về phía hạt châu kia, tựa như nhìn một đầu ác quỷ, không dám nhìn nhiều nữa.

Các đại lão đều phi thường tiếc mệnh, có tiền có thế, cho nên quan tâm nhất chính là tính mệnh.

Giang Trung Du xúc phạm nghiêm trọng ranh giới cuối cùng của bọn họ, liền ngay cả Vương Chí Hòa lão tiên sinh có tính cách ôn hòa, cũng nổi giận.

"Giang Trung Du, cậu vậy mà cầm đồ vật ác độc loại này đến hại người, lão phu thề đối lập cùng cậu!"

ba đại lão ở đây đồng thời nhằm vào Giang Trung Du, chỉ bằng ông ta chỉ là một Khánh Châu, nếu như ba đại lão liên thủ, ông ta căn bản không phải đối thủ!

Thế nhưng là, Giang Trung Du lại một mặt không sợ hãi, ngạo mạn cười lạnh nói: "Hừ, nếu không phải do nhóc con này nhiều chuyện, các người bây giờ còn không phải coi hạt châu này như bảo bối sao! Lừa các ông thì sao? Liền các ông có tí năng lực, có thể nhìn ra được sao?"

Một câu, khiến mấy vị đại lão mặt mo đỏ bừng.

Giang Trung Du một mặt âm tàn trừng mắt Trình Kiêu, mắng: "Nhóc con, cậu làm hỏng chuyện tốt của tôi!"

"Dương đại sư, mời ông xuất thủ trừng phạt nhóc con này!" Giang Trung Du quay người cung kính đối lão giả gầy trơ cả xương kia nói.

Dương đại sư một đôi mắt hiện ra màu xám trắng, nhìn chằm chằm Trình Kiêu, âm dương quái khí nói: "Nhóc con, làm hỏng chuyện tốt lão phu, cậu đáng chết!"

"Hôm nay, các người ai cũng đừng hòng sống!"

Nói xong, toàn thân Dương đại sư bỗng nhiên tuôn ra một cỗ hắc khí, thân thể khô gầy như củi bỗng nhiên căng phồng lên, làn da lộ ở bên ngoài trên mặt và trên tay, vậy mà mọc ra lông dài màu lục, hai răng nanh lộ ra từ trong miệng, trong nháy mắt liền dài đến năm centimet.

"A, yêu quái!"

Đám người lập tức bị hù chạy trối chết, mấy thủ hạ vị đại lão cũng không đoái hoài tới đại lão mình, phóng đi cửa phòng nghỉ.

Dương đại sư phát ra một trận cười khằng khặc quái dị, mỗi tay bắt lấy một thanh niên muốn chạy trốn, trực tiếp vặn gãy cổ hai người.

"Tôi đã nói rồi, hôm nay các người ai cũng không chạy được!"

"Cứu mạng!"

Hồ Đắc Lợi bị hù kêu to lên.

Vương Chí Hòa trực tiếp tê liệt ngã xuống trên mặt đất.

Mã Tài bị hù cũng là nằm rạp trên mặt đất, run lẩy bẩy.

Mộc Nhĩ cũng là sắc mặt tái nhợt, hai chân run lên: "Cái này, cái này sao có thể! Quái lực loạn thần, vậy mà thật tồn tại!"

Trình Kiêu nhìn Dương đại sư hóa thân thành quái vật, mới đầu ngay khi Dương đại sư vừa mới vào gian phòng, anh đã cảm ứng được khí tức trên thân Dương đại sư không tầm thường.

Đó là một cỗ khí tức cùng loại Âm Sát Chi Khí, nhưng là nhỏ yếu hơn rất nhiều so Âm Sát Chi Khí.

"Phương thức tu luyện của người này, đến giống như là truyền thừa của Âm Sát Tông ở Tu Tiên Giới, có điều nhỏ yếu hơn vạn lần so với Âm Sát Tông!"

Dương đại sư gϊếŧ hai người, hăng hái, nhìn Trình Kiêu cười khằng khặc quái dị nói: "Nhóc con, cậu làm hỏng chuyện tốt của tôi, tôi phải hút khô máu của cậu, đem cậu làm thành thi khôi, cầm tù hồn phách cậu tại bên trong thi khôi, vĩnh thế không được thoát thân!"

Nói xong, Dương đại sư mở ra miệng rộng, đánh tới phía Trình Kiêu.

Mộc Nhĩ kinh hãi, quát: "Mau trốn!"

Trình Kiêu đứng tại chỗ không động, vẻ mặt đạm mạc, thanh âm lạnh lùng nói: "Chỉ là một tên tu luyện Âm Sát Chi Khí bàng môn tả đạo, cũng dám phát ngôn bừa bãi ở trước mặt tôi!"

"Đừng nói liền một người, coi như ông đưa tới ngàn vạn cương thi, tôi ra một mồi lửa đốt sạch sẽ!"

"Lửa đến!"

Trình Kiêu vẫy tay một cái, một ngọn lửa màu đỏ cháy hừng hực trong tay anh, nhiệt độ trong phòng đều tang không ít.

Dương đại sư đột nhiên giật mình, hú lên quái dị: "Nhóc con, vậy mà lại biết thuật Khống Hỏa, chẳng lẽ cậu là truyền nhân Liệt Hỏa Môn!"

Cương thi tu luyện Âm Sát Chi Khí, sợ nhất chính là hỏa diễm, huống chi là Tam Muội Chân Hỏa!

Trình Kiêu mặc dù không có triệu hồi Tam Muội Chân Hỏa, nhưng đối phó với cương thi tu vi cấp thấp Dương đại sư này, phàm hỏa phổ thông đã đủ, huống chi đây cũng không phải là phàm hỏa.

"Tôi không biết Liệt Hỏa Môn mà ông nói là cái gì, chỉ là Thuật khống hỏa mà thôi, lại có gì khó?"

Trình Kiêu nói xong, hỏa diễm cầm trong tay ném về phía Dương đại sư.

Soạt!

Ngọn lửa kia đυ.ng phải Dương đại sư, lập tức cháy hừng hực, một mùi hôi thối tràn ngập trong phòng, người ngửi muốn ói!

Dương đại sư cười khằng khặc quái dị: "Nhóc con, cậu cho rằng loại hỏa diễm phổ thông này liền có thể gϊếŧ chết tôi? Cậu quá coi thường tôi rồi!"

Trình Kiêu cổ quái cười một tiếng: "Thật sao? Có điều ông làm sao biết đây là hỏa diễm phổ thông?"

Dương đại sư cười quái dị một trận, bỗng nhiên hét lớn một tiếng: "Diệt!"

Thế nhưng là, hỏa diễm trên người hắn chẳng những không có dập tắt, ngược lại thiêu đốt thêm!

"Đây là có chuyện gì? Ngọn lửa này có vấn đề!" Dương đại sư hoảng sợ, nhìn Trình Kiêu cả kinh kêu lên: "Nhóc con, đây là lửa gì? Vậy mà có thể làm bị thương tôi!"

Trình Kiêu thản nhiên nói: "Tôi đã sớm nói, đây cũng không phải là hỏa diễm phổ thông.

"

Dương đại sư sợ hãi, ngọn lửa này thật có thể thiêu chết ông ta!

"Đại sư, tôi sai rồi, cầu cậu tha tôi một mạng!" Dương đại sư oành một tiếng quỳ với Trình Kiêu, dập đầu cầu xin tha thứ.

Trình Kiêu mặt không biểu tình, thản nhiên nói: "Từ động tác ông hút máu gϊếŧ người vừa rồi cho thấy, chết trên đôi tay này sợ là không ít hơn ngàn người!"

"Ông đáng chết!"

Trình Kiêu như là một phán quan nắm giữ quyền sinh sát, một lời định sinh tử!

Dương đại sư toàn thân hỏa diễm thiêu đốt, như là một hỏa cầu hình người, thỉnh thoảng phát ra lốp bốp thanh âm, rất doạ người!

Nhìn thấy Trình Kiêu không chịu tha thứ ông ta, Dương đại sư cười gằn: "Nhóc con, đã cậu một lòng muốn tôi chết, vậy tôi liền đồng quy vu tận cùng cậu!"

Nói rồi Dương đại sư bỗng nhiên nhào về phía Trình Kiêu, muốn Trình Kiêu cũng bị hỏa diễm đốt cháy.

Trình Kiêu đánh ra một bàn tay, một cỗ lực lượng mạnh mẽ trực tiếp đập Dương đại sư vào trên mặt đất.

"Ngu xuẩn mất khôn!"

Dương đại sư giãy dụa muốn đứng lên một lần nữa, nhưng là, ông ta cảm thấy trên người mình giống như đè ép một tòa sơn vạn trượng, không thể động đậy.

"Nhóc con, hôm nay cậu gϊếŧ tôi, sư phụ tôi sẽ không bỏ qua cậu!"

Âm Sát Chi Khí trong Dương đại sư bị ngọn lửa đốt sạch sẽ, bây giờ đến phiên chân thân của ông ta.

Không có Âm Sát Chi Khí hộ thể, trong khoảnh khắc, Dương đại sư bị đốt thành tro bụi.

Trình Kiêu âm thầm so sánh: "Cái gọi là Nhập Linh Cảnh, đại khái tương đương thực lực Tiên Thiên võ giả.

Tùng Hạc tiên sinh kia, cũng chính là Hậu Thiên võ giả.

"

đám người trong phòng nhìn một màn này, trợn mắt hốc mồm, nhao nhao hít vào khí lạnh!

Giang Trung Du bị hù nuốt ngụm nước bọt, một mặt không dám tin nhìn Trình Kiêu, nếu không phải sự thật bày ở trước mắt, hắn ta không thể tin được Dương đại sư lợi hại như vậy, vậy mà lại bị người một mồi lửa thiêu thành tro tàn!

Trình Kiêu ánh mắt chuyển hướng Giang Trung Du, thản nhiên nói: "Vừa rồi ông muốn gϊếŧ tôi?"

Giang Trung Du vội vàng bịch một tiếng quỳ gối trước mặt Trình Kiêu, lớn tiếng cầu xin tha thứ: "Đại sư, chuyện này không liên quan đến tôi! Tôi cũng là bị Dương đại sư bức bách, cho nên mới tới đây gạt người! Cầu đại sư tha mạng!"

Trình Kiêu thản nhiên nói: "Mệnh của ông trong mắt tôi, không đáng một đồng.

Có điều muốn tôi thả ông, lấy một nửa tài sản để đổi.

"

Một nửa tài sản!

Giang Trung Du kém chút không có bị nghẹn chết bởi một miếng nước bọt, Trình Kiêu thật đúng là công phu sư tử ngoạm!

"Sao? Không nguyện ý?" Trình Kiêu bỗng nhiên nghi ngờ hỏi một tiếng.

"Không, nguyện ý, tôi nguyện ý!" Giang Trung Du ha ha cười đáp ứng, trong nội tâm đang rỉ máu!.