Tuy sự chiếm giữ thô bạo của Tề Huynh đối với cô ta mỗi lần đều khiến cô ta vô cùng xấu hổ và giận dữ nhưng không thể phủ nhận rằng, hắn đã mang đến cho cô ta những vui sướиɠ bất đồng, vừa nghĩ tới việc không tới tập đoàn FL nữa, sau này sẽ không còn loại vui sướиɠ kí©ɧ ŧɧí©ɧ này nữa, Tô Tuệ Vân đã cảm thấy cuộc sống như thiếu đi cái gì đó, từ thân tới tâm đều không được tự nhiên, vì vậy cho dù giấu trong lòng cả triệu tiền của bất chính, ngày hôm sau cô ta vẫn dậy sớm, đi tới tập đoàn FL.
Về mặt quy mô, so với tập đoàn Triệu thị, tập đoàn FL chỉ có hơn chứ không có kém, vì vậy tổng giám đốc bận rộn nhiều việc, thư ký cũng sẽ không ít hơn tập đoàn Triệu thị, ngoại trừ thư ký trưởng cao cấp nhất Tề Huynh và Tô Tuệ Vân mới tới làm gần đây ra còn có ba nữ thư ký gương mặt xinh đẹp, hình tượng đoan chính: Phượng Đặng Nhất, Miêu Điềm Điềm, Hoàng Ý.
Tô Tuệ Vân mới tới gần đây, dáng dấp thanh thuần xinh đẹp, lại nói năng tùy tiện, không có tu dưỡng, dạy cô ta làm một chuyện không dạy hơn mười lần cô ta căn bản không học được, đặc biệt là đôi ngọc nhũ đáng kiêu ngạo trước ngực cô ta, đối với ba người Phượng Đặng Nhất, Miêu Điềm Điềm, Hoàng Ý mà nói, nhất định là một sự đả kích trần trụi.
Vì vậy không tới nửa ngày, ba nữ thư ký này gần như không hẹn mà sinh ra tâm lý ghét bỏ Tô Tuệ Vân, không có cách nào giữ vẻ mặt hòa nhã với Tô Tuệ Vân nữa.
Mà khi một người phụ nữ chán ghét một người phụ nữ khác, vậy thì cuộc sống sau này của người phụ nữ bị ghét này sẽ rất khổ sở, huống hồ còn bị ba người phụ nữ ghét cùng lúc, có thể tưởng tượng được ngày đầu tiên của lần đầu tiên Tô Tuệ Vân đi làm trôi qua có bao nhiêu dày vò.
Chỉ đi làm một buổi sáng, Tô Tuệ Vân đã bị ba người phụ nữ này chỉnh đến choáng váng đầu óc, hơn nữa có khổ mà không thể nói được, giận không có chỗ phát.
Mà Tề Huynh thân là thư ký trưởng cao cấp nhất, lượng công việc của hắn tuyệt đối là lớn nhất, hơn nữa mỗi việc đều hết sức quan trọng, không được có nửa phần sai sót, vì vậy cả người phải tập trung Tiên Phiêu, cộng thêm hắn lại có phòng làm việc riêng, do đó hắn căn bản không biết Tô Tuệ Vân đang ở bên ngoài bị người ta bắt nạt, huống hồ coi như biết rồi, hắn cũng sẽ không để ý tới.
Tựa như câu nói hắn nói với Tô Tuệ Vân trong phòng vệ sinh của bệnh viện hôm qua kia, thứ khiến hắn thấy hứng thú chỉ có cơ thể của Tô Tuệ Anh, tất cả những thứ khác, hắn không có hứng thú quan tâm, cũng chả buồn quan tâm.
Đến mười hai giờ trưa, đến giờ ăn cơm, ở giữa sẽ có thời gian hai tiếng nghỉ ngơi, lúc này Tô Tuệ Vân mới có thể tạm nghỉ.
Chạy tới chạy lui làm tới làm lui một buổi sáng, hai chân cô ta đã sắp đau đến đứt ra rồi, vì cô ta vẫn luôn đi một đôi giày cao gót cao bảy tấc.
Vừa thấy mọi người đều đã tan ca đi ăn cơm, Tô Tuệ Vân rốt cuộc không thể nhịn được nữa, một cước đạp mở phòng làm việc của Tề Huynh.
Tề Huynh đang dọn dẹp tài liệu định tan ca, vừa thấy Tô Tuệ Vân mang vẻ mặt oán khí xông vào, hắn ngửa người về phía sau, dựa vào lưng ghế thoải mái, cười nhạt nói: “Sao vậy, gương mặt không vui, có phải ba người kia bắt nạt em không?”
“Vâng, chính là ba người phụ nữ đáng ghét bên ngoài kia, bọn họ quả thực quá đáng ghét, cả buổi sáng cứ kêu em đến gọi em đi, em không chịu nổi, em không làm nữa!”
Tô Tuệ Vân hai chân đạp một cái, không có hình tượng chút nào đá bỏ đôi giày cao gót bảy phân trên chân khiến cô thống khổ kia xuống, tức giận bất bình lẩm bẩm.
“Không làm?”
Tề Huynh nhíu mày đứng dậy, kéo Tô Tuệ Vân vào trong lòng, sau đó đặt lên trên bàn làm việc rộng lớn của hắn, cười tà ác, nói: “Nếu em không làm, sau này nếu chúng ta muốn thuận tiện như bây giờ thì không còn dễ dàng như vậy nữa đâu.”
Đang nói đã bắt đầu giở trò với Tô Tuệ Vân.
Tô Tuệ Vân tất nhiên biết hắn muốn làm gì, thực ra trước khi đi vào, cô ta đã nghĩ mình rất có thể là đưa dê vào miệng cọp, nhưng cô ta vẫn đến, hết cách rồi, cho dù biết Tề Huynh nhân cơ hội muốn cô ta ở trong phòng làm việc, cô vẫn có sự mong chờ, giống như ba năm trước đây vậy.